Chương 513: Không Được Công Khai
---
Chạng vạng tối, tia sáng chiếu vào Phi Vân biệt viện rồi hắt lên người Lý Trường Thanh đang xem tài liệu, khiến nàng trở nên vô cùng xinh đẹp, những sợi tóc được ánh sáng bao phủ khiến nàng trông rất dịu dàng.
Tuy tuổi thọ của người ở thế giới trong không cao nhưng lại chia ra làm hai loại riêng biệt.
Tuổi thọ của những người bình thường chỉ dừng lại ở 53 tuổi, nhưng những người thuộc tập đoàn lại có tuổi thọ lên đến 95 tuổi.
Trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại như hiện nay khiến cơ thể của mỗi thành viên tập đoàn đều được chăm sóc rất tốt, bây giờ Lý Trường Thanh đã 34 tuổi nhưng nhìn như người mới 24~25 tuổi ở thế giới ngoài.
Lý Trường Thanh đang xem tài liệu liên quan đến thành phố số 1 thì lão Lục khập khễnh xuất ngoài cửa biệt viện, hắn cẩn thận từng li từng tí nói:
"Bà chủ, ta đã quay lại."
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn hắn rồi hỏi:
"Khánh Trần đâu?"
"Ta đã xắp xếp ổn thỏa cho hắn ở túc xá rồi, hắn cũng rất hài lòng với nơi đó."
Lão Lục vội nói như tranh công.
Lý Trường Thanh buông tài liệu trong tay xuống rồi bình tĩnh nhìn về phía lão Lục:
"Vậy ngươi còn quay lại đây làm gì?"
Lão Lục: "...."
"Ta có dặn ngươi sắp xếp cho hắn ở kí túc xá sao?"
Lý Trường Thanh nói:
"Lão Lục, ta giữ ngươi ở bên người vì tính cẩn thận của ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại thiếu thông minh như vậy...."
"A, chuyện này!"
Lão Lục đờ người ra.
"Được rồi được rồi."
Lý Trường Thanh bất đắc dĩ phất phất tay, nàng cũng không thể tức giận với lão Lục vì chuyện này được:
"Hôm nay ngươi dẫn hắn đến khu tập bắn, các ngươi huấn luyện đến đâu rồi?"
Lão Lục thấy nàng không tức giận thì vội vàng nhỏ giọng nói:
"Bà chủ, ngài biết không đâu, tên kia vô cùng thông minh...."
Đợi đến khi hắn nói ra hết tất cả mọi chuyện thì Lý Trường Thanh mới cau mày nói:
"Ngươi chắc hắn chưa bao giờ động vào súng?"
"Chắc chắn."
Lão Lục lắc đầu:
"Ta đã quan sát rất kĩ, trên hai tay hắn không có bất kì vết chai nào, dù hắn có dùng thuốc để tẩy thì cũng không thể tẩy sạch được vậy."
Lý Trường Thanh nghĩ một lúc rồi nói:
"Ngày mai ta cùng các ngươi đến đó."
Nhưng một tên cấp dưới mặc âu phục màu đen đột nhiên đi vào Phi Vân biệt viện:
"Bà chủ, những câu lạc bộ kia đã chuẩn bị hành động, Lý Đông Trạch và những người của Hằng Xã đều ở chợ đen của khu thứ bốn, những câu lạc bộ kia cũng đang chạy tới đó."
Lý Trường Thanh đứng dậy:
"Chuẩn bị xe, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt."
"Bà chủ, có cần liên lạc với quân đội đóng quân ở đó không?"
Lão Lục hỏi.
"Không cần."
Lý Trường Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chúng ta không thể công khai chuyện này ra ngoài, nếu quân đội liên bang xuất hiện ở đó sẽ gây chú ý, ngươi chỉ cần liên lạc với người của công ty Xích Hà Bảo Toàn là được."
"Đã rõ."
Lão Lục nói:
"Đúng rồi, bà chủ, đêm nay có thể sẽ rất nguy hiểm, ngươi có muốn dẫn Khánh Trần theo không?"
Lý Trường Thanh suy tư một lúc:
"Dẫn hắn theo."
Lúc này Khánh Trần đang lẳng lặng nằm trên giường trong ký túc xá.
Căn phòng lão Lục sắp xếp cho hắn là một phòng đơn ở ngay sau Phi Vân biệt viện.
Theo quan sát của hắn, phần lớn vệ sĩ đều ở hai người một phòng, những người hầu thì ở bốn người một phòng.
Có lẽ chỉ có vài người như lão Lục mới ở phòng đơn như hắn.
Đã qua một ngày, vết thương của Khánh Trần không khép lại nhanh như tưởng tượng của hắn, buổi huấn luyện với cường độ cao hôm nay còn khiến tốc độ làm lành chậm rất nhiều.
Nhưng hôm nay hắn đã học được rất nhiều thứ, mặc dù đang rất mệt mỏi nhưng hắn lại cảm thấy rất hưng phấn.
Vì hắn vừa bổ sung được một phần còn thiếu của mình, thậm trí phần vừa được bổ sung còn rất đầy đủ.
Phần lớn những người ở thế giới ngoài đều không thể hợp pháp sử dụng súng ống nên sau khi những người du hành thời gian đến thế giới trong mới không biết dùng súng.
Ngay cả Khánh Trần cũng chỉ có thể tìm những thông tin trên lí thuyết liên quan đến súng ống ở trên internet mà thôi.
Nhưng giờ thì khác, 99% loại súng ở thế giới trong đều đang trưng bày trong khu nhà huấn luyện khổng lồ kia, mà hắn muốn dùng bất kì loại nào cũng được.
Muốn bắn bao nhiêu nhát cũng được.
Nếu có gặp lại chuyện như ở khách sạn Vân Thượng trên núi Lão Quân, Khánh Trần sẽ không phải chiến đấu liều mạng như trước mà chỉ cần cầm một khẩu súng lục là đã có thể nhẹ nhàng giải quyết được tất cả mọi chuyện.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn cho Nhất:
"Dùng súng bắn tỉa rất khó đúng không?"
Nhất trả lời:
"Không sai."
"Nếu cho ngươi điều khiển một khẩu súng thì ngươi có thể bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách bao xa?"
Khánh Trần tò mò.
Nhất trả lời:
"Ta chưa thử bao giờ, liên bang có quy định cấm ta sử dụng vũ khí ở bên ngoài ngục giam."
"Chẳng phải ngươi có thể làm trái với quy định sao?"
Khánh Trần nghi hoặc.