Chương 532: Bệnh Viện
🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠
---
Từ khi họ gặp phục kích trên đường, Khánh Trần đã biết, dù đêm nay Hằng Xã có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Lý Trường Thanh sẽ không nhúng tay vào.
Vốn dĩ đối phương không định nhúng tay, nàng chỉ làm dáng một chút thôi.
Cho nên, Khánh Trần nhất định phải kiếm cớ rời khỏi đội ngũ, khi đó hắn mới có thể đi tìm Hòa Thắng xã để Lưu Đức Trụ thoát tội.
Vết thương trên cánh tay và trán đều do chính hắn tạo ra, đều vì rời khỏi đây.
Đến khi xe cứu thương đến bệnh viện, Khánh Trần không rời khỏi ngay mà kiên nhẫn chờ chờ kiểm tra toàn thân rồi đi vào phòng bệnh cùng những vệ sĩ bị thương khác.
20 phút sau, Vương Bính Tuất đến, hắn lặng lẽ nhìn vào phòng bệnh thì thấy Khánh Trần đã ngủ say, nên lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Vương Bính Tuất không rời khỏi bệnh viện ngay mà trốn vào chỗ hẻo lánh len lén quan sát, hắn muốn xem Khánh Trần có hành động gì khác lạ như bà chủ dự đoán không.
Nhưng hắn chờ hơn một giờ mà vẫn chưa có gì bất thường xảy ra trong phòng bệnh.
Vương Bính Tuất còn thường xuyên vào phòng bệnh quan sát, hắn có thể chắc chắn Khánh Trần vẫn nằm trên giường bệnh.
Vương Bính Tuất gọi điện thoại cho Lý Trường Thanh:
"Bà chủ, đã hơn một giờ rồi, hắn vẫn không có động tĩnh."
"Xem ra không có vấn đề gì, ta còn tưởng hắn định tham dự chuyện của Hằng Xã, xem ra không phải, chuyện chỗ Hằng Xã kết thúc rồi."
Lý Trường Thanh bình tĩnh nói:
"Nhưng vì lý do an toàn, ngươi tiếp tục ở bệnh viện đi....Lần này không phải trông Khánh Trần mà trông bác sĩ chữa trị cho hắn."
Vương Bính Tuất: "...."
Ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc, bệnh viện lại tiếp nhận một nhóm bệnh nhân, Vương Bính Tuất tò mò hỏi một vị bác sĩ:
"Họ là ai vậy?"
Bác sĩ khoa cấp cứu vội vã nói:
" Họ đều là thành viên của các câu lạc bộ vừa đánh nhau ở khu thứ bốn, có một nửa trong số này là Hòa Thắng xã."
…
Trong khu này, ban đêm luôn náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều.
Khoa cấp cứu của bệnh viện cũng như vậy.
Võ sĩ chợ đen, thành viên câu lạc bộ….
Tay chân đứt gãy, phần bụng bị đạn bắn, dao cắm trên trán.
Những bác sĩ ở khoa cấp cứu đã không còn kinh ngạc với những vết thương như vậy từ lâu rồi.
Chỉ là, số người bị thương đêm nay có vẻ nhiều hơn một chút, tiếng kêu rên cũng to hơn một chút.
Ngay khi thành viên Hòa Thắng xã được đưa vào bệnh viện, Khánh Trần nằm trên giường bệnh cũng nhẹ nhàng mở mắt.
Hắn biết Vương Bính Tuất đã đến bệnh viện, thậm chí còn nhiều lần quan sát xem mình có ở đây không.
Khánh Trần nằm nghiêng trên giường bệnh, không ngẩng đầu cũng biết, vì hắn nhớ rõ tiếng bước chân của Vương Bính Tuất.
Nếu Vương Bính Tuất tới đây, hắn không thể rời khỏi bệnh viện.
Nhưng đôi khi, thợ săn không nhất định phải tự đi tìm con mồi, con mồi sẽ tự mình đưa tới cửa.
Bên ngoài phòng bệnh, các bác sĩ vừa dặn dò y tá tiêm thuốc an thần cho bọn họ, vừa thầm thì với nhau:
"Nghe nói, mấy câu lạc bộ này hợp tác với nhau đi vây công Hằng Xã, nhưng giờ lại biến thành như vậy...Những thành viên câu lạc bộ này thật ồn ào."
"Không phải Hằng Xã rất ít khi để lại người sống sao.”
Bác sĩ khoa cấp cứu phàn nàn:
"Sao những thành viên câu lạc bộ này không bị đánh chết đi, bọn họ đến đây khiến chúng ta phải bận rộn giữa đêm thế này."
"Suỵt, tên bệnh nhân bên cạnh ngươi tỉnh lại rồi kìa.”
Một y tá nhắc nhở.
Bác sĩ khoa cấp cứu bình tĩnh quay đầu lại thì thấy một tên đang hung tợn nhìn mình:
"Nhìn cái gì? Lần sau ngươi bị thương còn phải đến đây nhờ ta cứu, nói ngươi mấy câu thì thế nào?"
Tên đó nhắm mắt lại, không nói một lời.
Bác sĩ khoa cấp cứu ở khu thứ bốn từ trước đến giờ luôn ngang ngược như vậy, trừ tập đoàn, uỷ ban quản lý an ninh và uỷ ban quản lý thuế vụ của liên bang, một trong số những người mà các thành viên câu lạc bộ không dám động đến chính là những bác sĩ này.
Khi bệnh viện đang náo loạn, Vương Bính Tuất còn chạy ra xem náo nhiệt, thậm chí hắn còn hỏi thăm hai thành viên câu lạc bộ không bị thương nặng lắm về chuyện xảy ra tối nay.
10 phút sau, các đặc vụ thuộc uỷ ban quản lý an ninh PCE mới khoan thai đến tiến hành điều tra như không có chuyện gì xảy ra.
Khánh Trần chậm rãi đứng dậy trong phòng bệnh u ám, thiếu niên lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt hắn thay đổi ngay khi vừa bước ra.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, tất cả đều rất tốt, khi hắn đẩy cửa phòng ra thì đúng lúc hai y tá đẩy hai thành viên Hòa Thắng xã qua cửa phòng hắn.
Hai người đó đều là nhân vật quan trọng của Hòa Thắng xã, một người chuyên xử lí mọi chuyện, người còn lại chuyên đàm phán với những câu lạc bộ khác.
Khánh Trần im lặng đứng ngoài cửa đợi các y tá đẩy giường bệnh đi, sau đó hắn bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh công cộng ở đối diện.