Chương 598: Tương Lai Xán Lạn
Lúc này, Trương Thừa Trạch đột nhiên gào khóc thảm thiết:
"Tiểu Ngưu! Thiên Chân! Ta ở chỗ này! Ta ở chỗ này! Mau đến cứu ta!"
Cửa phòng được mở ra, ba thiếu niên lạnh lùng đứng ngoài cửa, nhìn vào trong phòng.
Khi Trương Thừa Trạch nhìn thấy khuôn mặt ba người, thì kích động đến mức nước mắt nước mũi đều chảy hết ra ngoài:
"Mau tới cứu ta, mọi chuyện đều là lỗi của ta, ta không nên tin lời bịa đặt của kẻ khác, mau tới cứu ta đi!"
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân quay sang nhìn nhau,sau đó bình tĩnh nói với tên bảo vệ đứng ngoài cửa:
"Mau thả hắn ra, chúng ta muốn dẫn người này đi."
Người đàn ông đứng trong phòng phẫu thuật nhíu mày nói:
"Các ngươi có biết đây là đâu không? Thích cứu ai thì cứu sao? Các ngươi nghĩ mình là ai?"
Trên giường phẫu thuật, Trương Thừa Trạch thấy những người trong phòng không động đậy thì lập tức sốt ruột nói:
"Tiểu Ngưu, Thiên Chân, mau cứu ta với! Nếu không cứu…ta sẽ chết ở chỗ này mất!"
Sau một lúc, lão già Thường Bình vội vàng chạy đến, sau đó vuốt hai sợi râu cá trê rồi nói:
"Ôi chao, không biết vì sao ông chủ Hằng Xã lại đến đây, làm ta không kịp đón tiếp từ xa..."
Trương Thừa Trạch ngẩn người ra.
"Đừng nói nhảm nữa, ta muốn đưa người này đi thẩm vấn ngay."
Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói:
"Ngươi chính là Nhân Đồ Thường Bình đúng không, dám giấu tội phạm bị Hằng Xã truy nã, ngươi cũng to gan đấy."
Thường Bình vội vàng cười xòa, vội vàng nịnh nọt họ:
"Ta bị oan mà, người này do Tô Hành Chỉ bán cho ta, ta không biết hắn là tội phạm truy nã. Nếu ngài muốn hỏi tội thì cứ tìm Tô Hành Chỉ là được."
Thường Bình nói xong thì phất tay với mấy người đàn ông trong phòng:
"Nhanh nhanh nhanh, mau đưa người nằm trên giường cho ông chủ Hằng Xã."
Khi mấy người trong phòng nghe thấy hai chữ Hằng Xã thì luống cuống tay chân.
Chuyện mấy câu lạc bộ bị Hằng Xã tiêu giệt mấy ngày trước còn chưa kết thúc, bây giờ làm gì có ai dám động đến Hằng Xã?
Trương Thừa Trạch nhận ra một điều, sau khi những kẻ hung ác nhìn thấy Lưu Đức Trụ, Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu, thì hanh chóng tan chảy như những viên đá lạnh bị phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Còn người được mệnh danh là Nhân Đồ Thường Bình thì hèn mọn như con kiến, không dám ngẩng mặt nhìn Hằng Xã.
Hắn như vừa bước khỏi Luyện Ngục, quay lại thế giới bình thường lần nữa.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thậm chí hắn còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Thì ra Hằng Xã thật sự có thể điều khiển cả thế giới ngầm ở thành phố số 18!
Thì ra, địa vị của Hồ Tiểu Ngưu và Lưu Đức Trụ rất cao.
Trương Thừa Trạch định bò xuống giải phẫu giường, nhưng mà chân hắn đã mềm nhũn.
Lưu Đức Trụ thấy thế thì đi vào rồi xách cổ hắn bước ra ngoài, trước khi đi còn nói với Thường Bình:
"Ngươi nên cho Hằng Xã một câu trả lời về chuyện này."
Nói xong, ba người bèn nghênh ngang rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi tòa nhà, Lưu Đức Trụ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn không thể để Trương Thừa Trạch nhìn thấy chuyện này, nếu đã tốn công diễn kịch thì phải diễn đến cùng mới được.
Lúc đó ông chủ gọi điện bảo họ cứ đến mang người về, không phải sợ ai hết, hắn đã sắp xếp chuyện còn lại rồi.
Thật ra, khi Trương Thừa Trạch đang ngưỡng mộ địa vị của họ, thì bọn Lưu Đức Trụ cũng đang ngưỡng mộ Khánh Trần, vì họ cảm thấy cả thành phố số 18 đều nằm trong tay ông chủ….tương lai của Bạch Trú chắc chắn sẽ rất xán lạn!
Cả Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân tin là vậy.
Bây giờ làm gì có tổ chức của người du hành nào ở thế giới ngoài có quyền hạn lớn như họ? Mới chỉ hơn một tháng kể từ khi bắt mọi người bắt đầu xuyên qua mà thôi!
Gió lạn thổi qua, Trương Thừa Trạch bị Lưu Đức Trụ đã tỉnh táo lại:
"Cám ơn các ngươi, nếu các ngươi không đên, có lẽ ta sẽ không thể sổng sót qua hôm nay....."
Lưu Đức Trụ và Trương Thừa Trạch không quen nhau, hắn bĩu môi rồi nói:
"Đương nhiên ngươi phải cảm ơn chúng ta, chẳng phải lúc trước ngươi còn chê chúng ta hạn chế tự do của ngươi sao. Bây giờ đã hiểu vì sao chúng ta phải làm thế chưa, không phải ai cũng là nhân vật chính ở thế giới trong. Loại này như ngươi chỉ có thể làm bia đỡ đạn."
Lưu Đức Trụ nhớ lại những gì mình trải qua lúc trước và sau khi gặp ông chủ, sau đó thầm nghĩ, may mà hắn gặp được ông chủ, nếu không, không biết bây giờ hắn đang ở đâu.
"Chú Trương, hôm nay cũng may mà ông chủ chúng ta nhớ đến ngươi, nếu không chúng ta sẽ không đến cứu ngươi được."
Hồ Tiểu Ngưu cảm thán:
"Tuy Lưu Đức Trụ nói hơi khó nghe, nhưng mong ngươi nên nhớ một chuyện, số người du hành thời gian bị giết bây giờ không đến 1000 cũng là 800, chúng ta nhất định phải thật cẩn thận."
Lưu Đức Trụ và Hồ Tiểu Ngưu, một kẻ sẽ làm người xấu, một kẻ người tốt, đây là kế sách mà Trương Thiên Chân nghĩ ra, để tạo niềm tin với Trương Thừa Trạch, khiến hắn cảm thấy biết ơn họ.
Nhưng vai diễn của hắn chỉ nói duy nhất một câu.
Trương Thừa Trạch nói:
"Rất cảm ơn các ngươi, ta phải làm gì mới có thể báo đáp ơn cứu mạng này được?!"
Lưu Đức Trụ cười lạnh nói:
"Chuyện báo đáp sẽ nói sau."
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Hồ Tiểu Ngưu hỏi.
"Tới nhà tắm."
Lưu Đức Trụ khó chịu nói:
"Người ngươi hôi thế này, nếu đưa về nhà thì chẳng phải nhà chúng ta cũng bốc mùi theo sao."
Nửa tiếng sau, trong nhà tắm Bích Hải Vân Thiên ở khu thứ tám, cả 4 người đều quấn khăn lông ngồi trong bể nước nóng.