Chương 597: Phạm Nhân
🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Khánh Trần nói:
"Cám ơn."
Nói xong, Khánh Trần đi về phía thang máy.
Tô Hành Chỉ nghĩ một lúc mới nói:
"Ông chủ nhỏ, ngươi không ở lại ăn chút gì sao? Ta có rất nhiều rượu ngon, có cả đầu bếp luôn trực 24/7 ở dưới tầng."
"Không cần."
Khánh Trần vẫy tay.
"Vậy ngươi có muốn lấy thứ gì từ chỗ ta không."
Tô Hành Chỉ nhiệt tình nói.
"Nếu sư phụ đã dặn các ngươi không được giúp ta, chắc chắn chuyện này có mục đích."
Khánh Trần đáp:
"Lần này đã coi như ngoại lệ rồi."
Tô Hành Chỉ cười:
"Ông chủ đã rời khỏi thành phố số 18 rồi, sao hắn biết chuyện này được!"
"Cám ơn, không cần."
Khánh Trần cười rồi nhấn xuống nút trong thang máy.
"Ông chủ nhỏ, ngươi nhất định phải cẩn thận với Lý Đông Trạch, người tội ác chồng chất như hắn rất đáng ghét!"
Trước khi chia tay, Tô Hành Chỉ còn không quên bôi xấu Lý Đông Trạch.
Đợi đến khi cửa thang máy khép lại, Tô Hành Chỉ mới thở phào nhẹ nhàng:
"Không biết ấn tượng ban đầu của ông chủ nhỏ về ta thế nào.....Chắc không quá tệ, ta cư xử nhiệt tình thế cơ mà! Ấn tượng của ông chủ nhỏ với Lý Đông Trạch chắc chắn không tốt bằng ta, làm sao bằng ta được!"
….
Khu thứ 8, chỉ còn lại 4 người trong căn phòng nhỏ giam giữ Trương Thừa Trạch.
Ai cũng núp trong góc, mỗi người cách nhau rất xa, không biết mình sẽ bị mang đi lúc nào.
Tối nay, Trương Thừa Trạch cảm nhận được sâu sắc mức độ nguy hiểm của thế giới trong, hắn đã biết cảm giác bị coi như hàng hóa khủng khiếp như thế nào.
So với những chuyện đang xảy ra lúc này, sóng to gió lớn mà hắn từng trải qua ở thế giới ngoài chẳng đáng nhắc tới, vì ở thế giới ngoài vẫn có pháp luật.
Người trong phòng ngày càng ít, họ đã không còn hi vọng gì nữa rồi.
Một người đàn ông lặng lẽ dịch lại gần Trương Thừa Trạch rồi nói:
"Thừa Trạch, hay là chúng ta liều mạng với bọn chúng, ít nhất cũng có thể giữ được toàn thây, nếu không chúng ta sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh nội tạng bị moi ra khỏi cơ thểthể….Ta nghe nói Nhân Đồ Thường Bình rất thích xem lấy nội tạng, hắn chỉ cho người gây tê một bộ phận nào đó trên người ngươi, sau đó để ngươi tận mắt nhìn người của hắn lấy đi bộ phận trên cơ thể chính ngươi, thỏa mãn sở thích quái gở của hắn."
Ánh mắt Trương Thừa Trạch đã chết lặng.
Hắn không biết làm sao để thoát khỏi đây.
Những điều kiện mà Lưu Đức Trụ từng nói bỗng hiện lên trong đầu hắn: Không được liên lạc với người ngoài, không được kết bạn, không được đi tới ba khu dưới.
Bây giờ hắn đã nhận ra, không phải những điều kiện này muốn hạn chế tự do của hắn, mà muốn tốt cho hắn.
Những người sống ở tầng chót của xã hội ở thế giới trong đáng sợ hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Trương Thừa Trạch vô cùng hối hận, nếu lúc trước hắn chọn Lưu Đức Trụ, hoặc nhớ số của Lưu Đức Trụ, có lẽ bây giờ hắn đã thoát khỏi đây rồi.
Lúc này, tên chuyện lôi người đi lại quay về phòng.
Sau khi nhìn những người còn lại, ánh mắt hắn dừng lại trên người Trương Thừa Trạch, khi Trương Thừa Trạch cảm nhận được ánh mắt kia, lặng lẽ run rẩy.
Người đó đi lại gần hắn, tiếng bước chân nặng nề khiến hắn run lẩy bẩy.
Trương Thừa Trạch bắt đầu dịch về phía sau, nhưng sau lưng hắn đã là bức tường lạnh băng, hắn có thể lui đi đâu được nữa?
Tên thuộc hạ xoay người túm lấy mắt cá chân của hắn rồi lôi ra ngoài, y như kéo một con lợn đi làm thịt.
Trương Thừa Trạch cố giãy dụa, nhưng chẳng thể làm được gì.
Tên thuộc hạ kéo hắn qua một hành lang dài dằng dặc, sau đó lôi vào một căn phòng nhỏ khác.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng, trên bàn còn để rất nhiều dụng cụ giải phẫu, có một người đàn ông mặc áo blu trắng đang dùng một chất lỏng trong suốt không biết tên để cọ rửa khử trùng giường giải phẫu.
Có người đang dùng bình phun khử trùng cả căn phòng.
Căn phòng này không đạt yêu cầu của một phòng phẫu thuật, những cơ quan nội tạng được lấy ra trong điều kiện thế này cũng không đạt chuẩn.
Nhưng những người đó không thèm để ý.
Tên thuộc hạ kéo hắn lên giường phẫu thuật, sau đó dùng dây cố định tay chân của hắn thật chặt, ngay cả đầu cũng được cố định.
Một người bình thản nói:
"Chúng ta sẽ lấy giác mạc, tim, gan, thận trước."
Hắn vừa nói vừa dùng dao phẫu thuật khua khua bên mắt Trương Thừa Trạch.
Lúc này, Thường Bình đang ngồi trong phòng bên cạnh xem qua camera chợt nói:
"Đừng diễn vội, chính chủ vẫn chưa tói.....Vương Chí, ngươi khoa tay múa chân thêm một lúc, kéo dài thêm chút thời gian."
Âm thanh truyền đến tai người đàn ông đang đứng mổ, hắn đang đeo một cái tai nghe trong tai.
Đúng như bên ngoài đồn đại, 'Nhân Đồ' Thường Bình có sở thích rất đặc biệt, hắn rất thích xem lấy nội tạng khi còn sống, nên lần nào hắn cũng ngồi trong phòng giám sát bên cạnh để quan sát mọi chuyện.
Lúc này, Trương Thừa Trạch đang nằm trên giường hoảng sợ nhìn dao giải phẫu khua khua trước mắt, khua đến rồi lại khua đi….
Khua đến ngực hắn, sau đó lại khua đến gan.
Thần kinh Trương Thừa Trạch căng ra như dây đàn.
Hắn muốn bảo người kia dứt khoát đi, đừng khua nữa.
Nhưng hắn không dám nói.
Đúng lúc này, có tiếng ai đó vang lên ngoài cửa:
"Ai là chủ ở chỗ này? Cút ra đây nói chuyện."
Trương Thừa Trạch sửng sốt, hắn biết giọng nói này của ai.
Người ngoài cửa tiếp tục nói:
"Chúng ta đã tìm được chứng cứ chứng minh các ngươi đang dấu tội phạm truy nã, có phải các ngươi chán sống rồi không?"
Có giọng nói vang lên bên ngoài căn phòng:
"Chắc ngươi nhầm rồi, chỗ chúng ta chẳng có phạm nhân nào cả."