Chương 608: Luận Bàn
Khánh Trần kiên trì nói:
“Ngươi cũng đã nói rồi, bây giờ ta từ chối, ngươi phải đi tìm người khác, có vẻ rất mất mặt.”
Ánh mắt Lý Trường Thanh sáng lên:
“Cuối cùng ngươi cũng suy nghĩ vì ta.”
Khánh Trần muốn đến học đường làm giáo viên hoàn toàn là vì Lý Thúc Đồng từng gọi điện nói với hắn trước khi đi xa: Điều kiện để sư phụ rời khỏi thành phố số 18 là Khánh Trần phải chọn một con cháu Lý thị để kế thừa Kỵ Sĩ.
Giống như năm đó Lý Thúc Đồng bái sư, sư phụ Lý Thúc Đồng được gia chủ họ Lý nhờ vả, bây giờ truyền thừa thế hệ này lại đến lượt hắn.
Đây là chuyện mà Lý Trường Thanh không biết, nhưng Khánh Trần lại không có cách nào giải thích.
Khánh Trần vốn nghĩ có nên dạy Tiểu Đồng Vân không, nhưng về sau hắn nghĩ lại, luôn cảm thấy như thế sẽ khiến Tiểu Đồng Vân chịu khổ.
Cuộc đời Khánh Trần hắn đã khổ từ bé, cho nên có thể chịu được.
Hắn không cần ép buộc Tiểu Đồng Vân cũng phải chịu như vậy, cứ yên tâm làm một phú bà là được.
Trước đó Khánh Trần từng hỏi Lý Thúc Đồng:
“Nếu như thế hệ này của Lý thị không có một người nào thông qua vấn tâm thì làm sao?”
Lý Thúc Đồng trả lời:
“Vậy thì chờ đến đời sau thôi, dù sao ngươi sống được rất lâu, có thể chịu được năm sáu đời họ, ta cũng không đồng ý sẽ có truyền thừa ngay, chờ ngươi sống qua năm sáu đời, người giao dịch với ta đã không còn sống, không còn ai nhớ đến lời hứa này. Nhớ đấy, truyền thừa Kỵ Sĩ thà thiếu chứ không được làm ẩu.”
Khánh Trần: “...”
Chắc sư phụ muốn nói, nếu thật sự không tìm thấy có thể quỵt nợ.
Nhưng lại không nói rõ.
Có lẽ đây chính là chính nghĩa của Kỵ Sĩ, nhưng không biết đã lệch lạc đi đâu.
...
Học đường của Lý thị nằm trong “biệt viện Tri Tân”.
Biệt viện Tri Tân rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả “biệt viện Phi Vân” của Lý Trường Thanh và “biệt viện Thanh Sơn” của Lý Y Nặc cộng lại.
Khánh Trần không chắc hai chữ Tri Tân này có phải là tri tân trong “ôn cố nhi tri tân” (Ôn cái cũ mà biết cái mới) không.
Trước cửa biệt viện có hai cái cây, một cây táo, cây còn lại cũng là cây táo.
Nô bộc của con cháu Lý thị đang chờ ở ngoài cổng, có người cắn hạt dưa, có người trò chuyện, chờ đợi thiếu gia, tiểu thư nhà mình tan học.
Khánh Trần có cảm giác giống trường tư thục ngày xưa vậy.
Lý Trường Thanh giải thích:
“Không được dẫn nô bộc vào trong học đường, học từ sáng đến chạng vạng tối, cơm trưa mang từ nhà đi. Ở học đường, con cháu Lý thị không được ganh đua so sánh, nhất định phải tự mình làm mọi chuyện. Đương nhiên, không phải tất cả đều muốn học ở đây, nhưng chỉ có tốt nghiệp học đường mới có thể được sắp xếp một công việc.”
“Nếu phải tốt nghiệp ở đây mới được sắp xếp công việc, vậy còn có người không đi học sao?”
Khánh Trần khó hiểu.
“Đương nhiên là có.”
Lý Trường Thanh nói rồi nhìn về phía Lý Đồng Vân:
“Về sau ngươi ngoan ngoãn đi học cho ta, nghe chưa? Ngũ ca đi sớm, không ai quản ngươi, nhưng về sau ta sẽ để ý tới ngươi. Nếu ngươi còn trốn học, ta sẽ đánh ngươi đấy.”
Lý Đồng Vân khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới chạy được từ thế giới bên ngoài đến thế giới bên trong để không phải đi học, nàng chỉ muốn yên lặng làm một phú bà nhỏ của tập đoàn thôi.
Sao đột nhiên lại có thêm một bà mẹ nữa vậy?!
Khánh Trần nén cười trong lòng, trên mặt lại làm như không quen với Tiểu Đồng Vân.
Nam Canh Thần cũng giống vậy, định khi nào trở về thế giới bên ngoài sẽ chế giễu một trận.
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
“Trước kia ngươi nói mở lại Giảng Võ đường, Giảng Võ đường này đã được mở ra từ trước?”
“Ừm.”
Lý Trường Thanh nói:
“Nhưng mà chỉ mở một khoảng thời gian, cũng chỉ có một giáo viên. Về sau giáo viên đó rời khỏi gia tộc, Giảng Võ đường cũng đóng cửa.”
Khánh Trần sửng sốt, giáo viên thế nào mà ngay cả Giảng Võ đường cũng phải đóng cửa:
“Giáo viên này có gì đặc biệt?”
“Không có gì đặc biệt, là Thất ca của ta.”
Lý Trường Thanh bình tĩnh nói:
“Từ khi hắn làm giáo viên, về sau đám học sinh không phục giáo viên mới nữa, cho nên không ai dạy được, có bao nhiêu người đến đều bị lừa đi hết.”
Thất ca của ngài không phải là sư phụ ta sao, Khánh Trần nói thầm trong lòng.
Hoá ra mình cũng đang thừa kế nghiệp cha?
Lý Y Nặc đột nhiên nói:
“Cô cô, ta nghe nói đều bị ngươi lừa đi?”
“Ha ha ha ha, việc này mà ngươi cũng biết?”
Lý Trường Thanh cười che giấu vẻ xấu hổ:
“Là cha ngươi nói sao?”
Vẻ mặt Khánh Trần rất kì quái, cho nên Lý Trường Thanh mới là kẻ đầu têu việc Giảng Võ đường phải đóng cửa năm đó, mà bây giờ đối phương lại muốn mình mở lại Giảng Võ đường.
Lúc mấy người muốn tiến vào biệt viện Tri Tân, bên trong đám nô bộc bỗng nhiên có một người đi tới nghiêm túc nói:
“Chào buổi sáng bà chủ Trường Thanh.”
Lý Trường Thanh mỉm cười hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Người bên cạnh ngài là giáo viên mới của Giảng Võ đường sao?”
Nnô bộc khách khí hỏi.
“Không sai, là hắn.”
Lý Trường Thanh nói:
“Ngươi muốn tìm hắn luận bàn?”