Chương 31: Vẫn Còn Chưa Đủ Thành Ý À?
Thành ý?
Lục Diệp nhíu lông mày lại, hắn nhớ tới lần đầu tiên khi mình nhìn thấy tu sĩ béo, đối phương đang nhìn chằm chằm vào túi trữ vật bên hông hắn.
Không thể nào? Không phải là như vậy chứ?
Dù sao người ta cũng là tu sĩ có tu vi cao thâm, vậy mà cứ khắp nơi nhằm vào một kẻ vô danh như hắn sao?
Tuy đối phương nói bóng nói gió một chút nhưng ý ám chỉ lại rất rõ ràng, chỉ cần không phải đồ đần đều có thể hiểu được.
Lục Diệp lặng im trong chốc lát, sau đó thử đưa tay mình lên, thò vào trong túi trữ vật bên hông, lại thấy con mắt tu sĩ béo kia vốn đã nheo lại một đường nhỏ chợt chậm rãi mở ra một chút, dáng tươi cười cũng càng thêm cởi mở.
Hắn vừa buông tay ra, tu sĩ béo lại khôi phục dáng vẻ như trước
Hắn mới nâng tay lên, con mắt tu sĩ béo lại mở ra một chút. . .
Ba phen mấy bận như vậy rốt cục cũng khiến Lục Diệp xác định được, chuyện này thật sự như hắn vừa suy đoán.
Hắn thì khẳng định được rồi nhưng tu sĩ béo lại không chịu nổi, còn chưa từng gặp được dạng người nào giày vò gã trắng trợn như Lục Diệp, lập tức không vui phất tay áo: "Xem ra ngươi không muốn biết."
Ai biết đâu, ngay khi gã vừa quay người đi, trên tay đã trầm xuống. Tu sĩ béo cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay mình vừa bị nhét vào một bình Khí Huyết đan, mà sắc mặt của Lục Diệp đứng ở trước mặt gã lại như vừa bị cắt mất mấy cân thịt.
Tu sĩ béo không nhịn được, khóe miệng co giật: "Đây chính là thành ý của ngươi?"
Cái đồ chơi chó chết này, gã cố ý chạy tới đây đâu phải vì một bình đan dược rác rưởi dạng này!
"Vậy sư huynh muốn gì?" Lục Diệp hỏi.
Tu sĩ béo thực sự không thể chịu được hắn, dứt khoát làm rõ ý đồ: "Khoáng thạch!"
Lục Diệp hiếu kỳ nói: "Nhân vật cao cao tại thượng như sư huynh, cũng vừa ý những khoáng thạch kia?"
Tu sĩ béo nói: "Đó là ngươi không biết rồi, nơi khoáng mạch của Tà Nguyệt cốc này luôn sản xuất ra một chút khoáng thạch tinh phẩm, rất hiếm thấy. Thêm nữa, nếu ngươi muốn biết tin tức đương nhiên sẽ phải trả giá đắt. Ta không thể nói cho ngươi biết không công được. Chúng ta cũng không có giao tình gì."
"Lời này cũng có lý." Lục Diệp gật đầu đồng ý, lại tiện tay lấy ra một khối khoáng thạch từ trong túi trữ vật, đưa tới trước người tu sĩ béo kia.
Tu sĩ béo không vội vàng nhận lấy, con mắt đã híp lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không nhìn thấy thành ý của ngươi."
"Khối kia đã lớn như vậy rồi!" Lục Diệp giơ khoáng thạch to bằng chậu rửa mặt kia lên. Đây là một khối khoáng thạch lớn nhất trong túi trữ vật bên hông hắn.
Tu sĩ béo ngân nga một khúc hát nhỏ, không thèm để ý tới hắn.
Lục Diệp không nhịn được khẽ “A” một tiếng, lại lộ ra vẻ mặt đau như cắt thịt. Hắn đặt khối khoáng thạch đang cầm trên tay xuống chân, lại lấy ra một khối khoáng thạch khác từ trong túi trữ vật.
Hắn đào quáng ở mỏ quặng này được hơn một năm, dù sao cũng hơi hiểu rõ những loại khoáng thạch này.
Kể cả không biết giá trị cao thấp cụ thể nhưng nếu có thể dễ dàng tìm được, chắc chắn sẽ có giá trị thấp, hai khối khoáng thạch mà hắn lấy ra nhìn kích cỡ không nhỏ, nhưng trên thực tế ở thời điểm, hắn lấy quặng, nó vốn không hiếm thấy, thuộc về loại tương đối dễ dàng tìm được.
Khoáng thạch trong túi trữ vật của Chu Thành không quá nhiều, chỉ có khoảng năm sáu khối, mà phần lớn đều là loại khoáng thạch thông thường, trái lại bên trong túi trữ vật của Dương quản sự kia, chẳng những số lượng khoáng thạch nhiều, còn có rất nhiều khối trân quý.
Khối khoáng thạch thứ hai vừa được lấy ra, trên mặt tu sĩ béo mới thêm một chút tươi cười: "Tiểu tử, ngươi đừng cảm thấy ta đang chiếm lợi của ngươi, chỉ vì ta nhìn ngươi tương đối hợp ý, cho nên mới cố ý đến chỉ điểm ngươi vài câu thôi. Bàng Đại Hải Chính Khí môn ta ở tu hành giới Binh châu này ít nhiều vẫn có chút danh khí. Những người khác muốn ta chỉ điểm, ta còn không thèm để ý đấy."
Dư Hiểu Điệp đứng một bên thấy hai người đổi trác rõ như ban ngày, thế mà hết lần này tới lần khác tu sĩ béo này còn luôn miệng xưng mình là Chính Khí môn, bỗng cảm thấy trong lòng đang có thứ gì vụn vỡ.
Lục Diệp cũng có chút không nhịn được hỏi: "Tiền bối là người của Chính Khí môn?"
Vậy hạo nhiên chính khí của ngươi ở đâu?
Đang lúc nói chuyện, hắn đã lấy ra khối khoáng thạch thứ ba.
Con mắt Bàng Đại Hải vẫn híp lại như cũ, hiển nhiên còn chưa thấy đủ thành ý.
Khóe mắt Lục Diệp nhảy lên, chỉ hận không thể gỡ mí mắt gã ra, để cho gã nhìn rõ ràng một chút.
Thế nhưng hắn chắc chắn không phải đối thủ của người ta, chỉ có thể lấy ra khối thứ tư. Lần này hắn lấy một khối Nguyên từ khoáng trân quý.
Lông mày Bàng Đại Hải khẽ giãn ra một cái, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên như không.
Lục Diệp phủi tay, chỉ vào bốn khối khoáng thạch trên đất: "Thành ý còn chưa đủ à?"
Bàng Đại Hải chỉ cười không nói.
"Được, vậy ta cũng hết cách rồi." Lục Diệp thở dài.