"Tiếp theo thì sao?" Giọng điệu Lục Nhiên nhẹ nhàng vui vẻ, giống như không bị ảnh hưởng.
Con mèo con này không có bất kỳ kỹ xảo gì đáng nói tới, móng vuốt của nó non mềm vụng về, làm càn phủ trên ngực hắn, tô tô vẽ vẽ trên hầu kết của hắn, dốc hết toàn lực để lại mùi của mình. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn yêu thảm sự không lưu loát thế này rồi, sự không lưu hoát toàn tâm toàn ý hết sức chăm chú nghiêm túc làm cho người ta thương yêu.
Văn Chiêu cau mày suy nghĩ, tưởng tượng chính mình là Lục Nhiên, bước kế tiếp của nàng hẳn là...
Nàng giật cổ áo của người dưới thân ra, lộ ra một mảng lồng ngực rắn chắc đường vân rõ ràng, ngón tay của nàng run rẩy, nhưng động tác của nàng lại không ngừng lại. Nàng cảm thấy một bước này của mình làm không tồi, Lục Nhiên nhìn cũng có một chút kinh ngạc lóe lên một cái rồi biến mất, giống như được cổ vũ, lá gan của Văn Chiêu cũng lớn ra thêm một chút. Đúng vào lúc này, Lục Nhiên lại bắt lấy tay nàng, giống như ngăn động tác của nàng lại.
Văn Chiêu không hiểu nhìn hắn.
Lục Nhiên cau mày có chút khó xử, hắn xoay người ở bên trên nàng, nhìn nàng: "Ta làm."
Trong mắt của hắn là bể dục cuồn cuộn, giống như là sau khi không thể nhịn được nữa mới phát động tín hiệu phản kích, Văn Chiêu lại nghiêm mặt chống ngực hắn, gằn từng chữ một: "Chàng có chuyện giấu giếm ta."
Còn chưa chờ Lục Nhiên trả lời, nàng đã đi trước hắn một bước giật vạt áo của hắn ra, để lộ phần bụng được quấn băng.
Lục Nhiên vì không để Văn Chiêu phát hiện ra, sau khi tắm chỉ quấn một lớp thật mỏng, lúc này vết thương thấm ra một chút máu tươu, càng nhìn càng thấy giật mình.
Văn Chiêu sững sờ nhìn vết thương của hắn, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đau không?"
"Không có việc gì, không cần lo lắng." Lục Nhiên đưa tay phủ lên gò má nàng. Văn Chiêu quay đầu đi, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: "Không phải chàng nói giữa phu thê thẳng thắn với nhau sao?"
Nàng quả nhiên là tức giận rồi. Lục Nhiên chôn ở cổ nàng, giọng nói mềm nhũn: "Là ta sai rồi, ta chỉ không muốn để nàng lo lắng thôi, một chút vết thương nhỏ ấy không bao lâu là tốt lên rồi."
"Lục Hoài Khanh."
"Hửm? Nương tử xin phân phó."
Người này, luôn có biện pháp khiến nàng một chút liền tha thứ cho hắn.
"Có phải chàng trở nên ngốc rồi không?" Văn Chiêu xoa lên chỗ đau của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Chàng ngày ngày làm càn, chỗ này bị thương làm sao giấu giếm được? Hay là nói, chàng cho rằng ta ngốc?"
Văn Chiêu nói không sai. Lục Nhiên không biết xấu hổ không biết thẹn, lúc chỉ có hai người bọn họ liền không hề cố kỵ, chính là cơ thể trần truồng cho dù nàng có nhìn cũng sẽ không đỏ mặt, hắn rất có lòng tin với cơ thể của mình, không bao giờ nhăn nhó không để cho nàng cởi.
Lục Nhiên bị nàng làm cho hơi nhột, hắn áp xuống, thấp giọng cười bên tai Văn Chiêu: "Ừm, ta ngốc, đều nói gần son thì đỏ gần mực thì đen, Chiêu Chiêu phải chịu trách nhiệm."
Cái người này!
Lục Nhiên đành phải kể ra chuyện trong Tử Thần điện, Văn Chiêu nghe mà có hơi sửng sốt, hồi lâu giương mắt nhìn hắn, có chút sợ hãi hỏi hắn: "Nếu như không tránh được, chẳng phải là..." Lục Nhiên hiểu được điều nàng lo lắng là gì, lại giải thích với nàng tính toán lúc đó của mình.
"Ta đương nhiên sẽ không để cho bản thân mình xảy ra chuyện, nương tử của ta còn chưa ngủ được mấy lần đâu." Nụ hôn của Lục Nhiên dày đặc rơi vào khóe mắt của Văn Chiêu, Văn Chiêu lúc này mới biết mình lại rơi nước mắt. Nhưng hắn thực sự khiến cho người ta không nghe nổi, trong nháy mắt xua tan đi tâm tình nghĩ mà sợ lại lo lắng của nàng.
Văn Chiêu tức giận đến mức không muốn để ý đến hắn, đưa tay muốn đẩy hắn xuống. Người chưa đẩy được, ngược lại nghe được một tiếng đau đớn kêu lên, Văn Chiêu cho rằng mình làm đau hắn, vội vàng thu tay lại xích lại gần nhìn, sốt sắng hỏi hắn: "Làm sao vậy? Vết thương bị rách?"
Lục Nhiên cười mở, ôm nàng: "Chiêu Chiêu ngốc, chỗ nàng đẩy chính là ngực."
Vết thương của Lục Nhiên cũng làm cho hắn yên tâm một chút, chỉ là một khoảng thời gian đều trở về trễ, Văn Chiêu đau lòng cho hắn, mỗi lần đều chờ hắn quay về dùng bữa. Canh giờ dùng bữa tối nay thay đổi, Văn Chiêu phải ăn ít hơn một chút, sau khi ăn xong còn phải đi lại xung quanh tiêu cơm, miễn cho buổi tối không ngủ được.
Văn Chiêu vùi trong ngực Lục Nhiên ngủ, cảm thấy tiếng hít thở trên đỉnh đầu hơi nặng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Lục Nhiên đã ngủ thiếp đi rồi, hô hấp trước kia nhẹ nhàng chầm chậm có nhịp điệu hôm nay lại trầm mà nặng, hai mắt hắn nhắm nghiền, mi tâm hơi nhíu lại, giống như là gặp vấn đề khó khắn trong giấc mộng.
Cho dù trước mặt nàng hắn chưa từng biểu hiện ra điều gì, Văn Chiêu lại rõ ràng trong lòng, hắn có lẽ là mệt nhọc rồi. Nhẹ nhàng đặt ngón tay trên huyệt thái dương của hắn, đảo quanh một vòng lại một vòng, mắt thấy khuôn mặt của Lục Nhiên thoáng buông lỏng một chút Văn Chiêu mới một lần nữa nằm vào trong ngực hắn.
Văn Chiêu đột nhiên có chút buồn bực chính mình, nếu như đời trước nàng quan tâm đại sự triều đình thêm một chút, bây giờ nói không chừng còn có thể giúp đỡ Lục Nhiên.
Ngày hôm đó sau khi Lục Nhiên vào triều Văn Chiêu nhận được thiếp mời của Trang Vân từ chỗ quản gia.
Lúc nàng còn là nữ tử khuê các liền có quan hệ thân thiết nhất với Trang Vân, hiện tại gả cho người ta rồi cũng không tiện về nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn thường liên lạc với Trang Vân. Bởi vì Lục Nhiên và Dịch Trạch bề ngoài thuộc về hai phe đối nghịch, Văn Chiêu vốn cho rằng nàng và Trang Vân nên dè chừng một chút, Lục Nhiên lại lắc đầu nói không sao, quan hệ biểu tỷ muội giữa nàng và Trang Vân nếu cắt đứt liên lạc thì ngược lại có vẻ như cố ý. Vả lại bọn họ vốn là quan hệ tốt, nên như thế nào vẫn như thế ấy mới không khiến cho người ta hoài nghi.
A Giản đã biết chạy biết nhảy rồi, thấy Văn Chiêu còn giòn tan gọi một tiếng "Di di". Ngày hôm đó Trang Vân mời Văn Chiêu đến Dịch phủ uống trà nói chuyện, nhìn dáng vẻ Văn Chiêu ôm A Giản không chịu buông tay, cười nàng: "Muội thích tiểu hài tử thì tự sinh một đứa đi, đừng có dính lấy A Giản nhà ta."
Văn Chiêu nguýt nàng ấy một cái: "Tỷ cho rằng việc đó là do ta à, còn phải xem duyên phận đấy." Văn Chiêu cảm thấy làm mẫu thân chính là có một loại duyên phận nào đó với hài tử của mình. A Giản này mà Trang Vân sinh chính là A Giản của đời trước, sinh thần giống nhau, dáng vẻ giống nhau, lúc gọi nàng là "Di di" cũng không kém trong trẻo.
Nụ cười trên mặt Trang Vân lại dần dần phai nhạt đi, nàng ấy dặn dò nha hoàn bên cạnh đưa A Giản đến nơi khác chơi đùa, quay mặt lôi kéo tay của Văn Chiêu, có chút khó xử hỏi nàng: "Chiêu biểu muội, muội và Lục đại nhân... chung đụng có tốt không?"
Văn Chiêu không hiểu nhìn nàng ấy: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ôi chao, muội chỉ cần nói tốt hay không tốt."
Khóe môi Văn Chiêu nhếch lên: "Tỷ cảm thấy ta sẽ gả cho một người mỉnh không thích sao?"
Trang Vân nói: "Người khác thì không chắc, muội ngược lại thì không."
"Vậy dựa vào tính tình của ta thì sẽ chung đụng không tốt với người mình thích sao?"
Nếu Văn Chiêu muốn mở lòng tốt với một người, cho dù là khối băng cũng có thể bị nàng cảm hóa. Trang Vân đàng phải gật gật đầu.
"Vậy thì được rồi. Biểu tỷ không cần lo lắng."
Thấy dáng vẻ không biết gì của Văn Chiêu, lông mày của Văn Chiêu ngược lại càng chau chặt hơn, chuyện mà trong lòng nàng ấy cất giấu làm nàng ấy khó chịu, cân nhắc một hai vẫn cảm thấy Văn Chiêu nên biết được những thứ này.
Trang Vân nắm vuốt tay Văn Chiêu dùng thêm mấy phần sức lực: "Lời ta nói sau đây muội đừng có mà không tin, nhất định phải hiểu rõ hỏi rõ."
Cái gì mà hỏi rõ?"
"Cái đó... có mấy phụ nhân ở bên ngoài đều đang nói, Lục đại nhân có thể... nuôi ngoại thất, ta vốn cũng chỉ cho rằng bọn họ ghen tị với muội và Lục đại nhân mà nói bậy, nhưng hôm qua ta hỏi phu quân, chàng ấy nói mấy ngày nay Lục đại nhân đúng là từng xuất hiện ở một biệt viện ở thành nam, còn mua một vài người hầu đầy tớ."
Không nhìn ra được phản ứng của Văn Chiêu, Trang Vân càng thêm lo lắng, xích lại gần một chút hỏi: "Sau khi muội về đừng ầm ĩ với hắn, hỏi chuyện này cho rõ ràng, nhất định không được thỏa hiệp." Trang Vân đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy Văn Chiêu: "Quý nữ danh môn như Chiêu biểu muội, tuyệt đối không thể ép dạ cầu toàn."
Người trong ngực đang run rẩy, Trang Vân đau lòng, ôm nàng càng chặt hơn. Không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng cười, Văn Chiêu ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy: "Ta biết Lục Nhiên là ai, chàng ấy sẽ không nuôi ngoại thất. Biểu tỷ đây là quá quan tâm Văn Chiêu rồi."
Trang Vân cũng không bị Văn Chiêu thuyết phục, nhíu mày nói: "Ta đương nhiên cũng hy vọng như thế, chỉ là hành tung việc làm của Lục đại nhân thật sự khó mà giải thích được, ngay cả phu quân ta cũng không nói ra được lý do."
Thấy nàng ấy kiên trì, Văn Chiêu đành phải vỗ tay của nàng ấy liên tục cam đoan: "Được được được, ta về nhà hỏi chàng ấy."
Lúc mặt trời sắp lặn Lục Nhiên mới hồi phủ.
Thấy Văn Chiêu đang đợi hắn, Lục Nhiên cười vùi vào cổ Văn Chiêu, hít sâu một hơi nói: "Chiêu Chiêu có thể không cần chờ ta, đói bụng thì cứ ăn trước là được."
Tay Văn Chiêu phủ lên vết thương của hắn, ngẩng đầu hỏi hắn: "Chỗ này không sao chứ?"
Lục Nhiên vươn tay đặt trên tay nàng: "Khép miệng được bảy tám phần rồi."
Văn Chiêu đứng dậy, đưa tay ôm cổ hắn, cười hì hì nhìn hắn: "Hôm nay ta đến chỗ Trang Vân nhìn thấy A Giản, dảng vẻ mi thanh mục tú, khiến ta cũng muốn có một hài tử như vậy." Nói xong liền nhón chân lên dán lên cánh môi Lục Nhiên, hàm ý trong đó đã hết sức rõ ràng.
Lục Nhiên đã sớm trong lúc Văn Chiêu ôm cổ hắn liền theo bản năng ôm chặt eo nàng, Lục Nhiên nghe Văn Chiêu nói thì trong chớp mắt cứng ngắc, động tác này nhỏ xíu này phóng đại thông qua bàn tay, khiến cho trong lòng Văn Chiêu trong nháy mắt lạnh lẽo.
Thế nhưng Lục Nhiên làm sao có thể có ngoại thất chứ? Văn Chiêu cảm thấy mình không nên đa nghi vào lúc này, loại nghi kỵ này là sự không tôn trọng đối với tình cảm của bọn họ.
Văn Chiêu một tay ôm lấy Lục Nhiên, một tay chuyển đến hông hắn, phủ trên dây lưng của hắn, giọng nói ngọt ngào mềm mại, trong mắt sóng nước dập dờn: "Chàng cũng muốn có hài tử, đúng không? Chúng ta sinh một nam hài giống chàng có được không?"
Nàng rõ ràng là có tâm tư câu dẫn hắn, nhưng nàng lại nghe được một chút cầu xin từ bên trong giọng nói hơi run rẩy của mình. Không chịu khống chế. Nàng đang cần xin Lục Nhiên nhanh một chút giội tắt sự hoài nghi giống như ngọn lửa trong lòng nàng, đừng để cho thời gian dung túng cho ngọn lửa ngày một lớn lên.
Lục Nhiên ấn nàng vào trong ngực, đồng thời cũng giữ bàn tay đang châm lửa xung quanh của nàng. Hắn dịu dàng nói bên tai nàng: "Tuổi của nàng còn nhỏ, không cần phải gấp gáp có con, chúng ta chuẩn bị kỹ càng rồi lại nghênh đón nó, được không?"
Văn Chiêu không kịp đợi nữa. Nàng rõ ràng là tín nhiệm Lục Nhiên, nhưng Lục Nhiên lại cho ra phản ứng quá khác thường. Nàng từ trước đến nay nhạy cảm, phản ứng liên tiếp này của Lục Nhiên đã đủ để nói ra, hắn có chuyện giấu giếm nàng.
"Ta không nhỏ nữa, ta có thể." Văn Chiêu ở trong ngực Lục Nhiên vẫn không yên tĩnh.
Tâm tình của nàng có chút kích động, Lục Nhiên vỗ lưng nàng trấn an nàng, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu nàng: "Ngoan, chúng ta cứ từ từ, cứ từ từ."
Lục Nhiên là nhân vật thông tuệ cỡ nào, đối với sự khác thường của Văn Chiêu gần như chỉ nháy mắt liền đoán được nguyên nhân, nhưng hắn thực sự khó mà mở miệng, ngay cả bản thân hắn cũng không tha thứ được cho mình, hắn thật sự sợ Văn Chiêu biết rồi thì sẽ chán ghét hắn.
Ánh mắt chán ghét của người mình yêu, đủ để đẩy người ta xuống vực sâu.
Lúc dùng cơm Văn Chiêu không nói một câu, chân chính làm được quy củ "Ăn không nói", hai nha hoàn ở phía sau trao đổi ánh mắt rất nhiều cũng không ra được nguyên nhân.
Trong lòng Lục Nhiên như có lửa thiêu đốt, hắn chưa từng dày vò như vậy.
Cất bước lên giường, màn màu đỏ lựu cực kỳ giống với màu đỏ cả phòng ngày thành thân hôm ấy, Văn Chiêu nằm đưa lưng về phía Văn Chiêu, trong lòng càng ngày càng uất ức. Hô hấp ở sau lưng đến gần, là Lục Nhiên dán đến sau lưng nàng, bàn tay của hắn ôm chặt eo nàng kéo vào trong ngực.
"Lần trước là giấu giếm vết thương, lúc này lại giấu giếm gì đây." Giọng điệu Văn Chiêu nhàn nhạt, có một chút trào phúng lạnh lùng ung dung.
Văn Chiêu chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Lục Nhiên, gần như trong nháy mắt liền khiến trái tim Lục Nhiên đau đớn. Nói cho cùng cho dù sống lại một đời, Văn Chiêu vẫn am hiểu cách đâm vào lòng người, sự hời hợt liền có thể khiến cho người ta đau buốt. Mặc dù lúc nàng đâm người khác, một đầu nhọn hơn lúc nào cũng là nhắm vào chính mình.
Lục Nhiên ôm nàng chặt hơn, không cho nàng trốn tránh, chôn ở trong cổ nàng, giọng nói Lục Nhiên phát ra sự run rẩy: "Tin tưởng ta, tuyệt đối sẽ không có lỗi với nàng."
Không có bất kỳ đạo lý gì, trong lòng Văn Chiêu đã tin tưởng hắn rồi. Chỉ là nàng rất giận rất uất ức, Lục Nhiên đến nước này vẫn không nói chuyện mà mình giấu giếm cho nàng biết.
Văn Chiêu hít một hơi, đang chuẩn bị xoay người lại từng bước một theo tuần tự hỏi ra chân tướng, Lục Nhiên lại đi trước nàng một bước đè vai của nàng lại, khiến Văn Chiêu không xoay người được.
Trong lúc nghi ngờ, Văn Chiêu cảm thấy cần cổ như bị phỏng, ngay sau đó thứ làm bỏng người kia trượt vào cổ áo nàng. Văn Chiêu đưa lưng về phía Lục Nhiên không thể tin được mà trợn to mắt.