Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

Chương 48 Tiệc Khánh Công

Vết cào trên mặt Thính Lan vẫn còn, cho nên mấy ngày nay liền không ra ngoài. Yến Thị vì không muốn nàng ta để lại sẹo, nên liền tìm Ngọc Cơ cao trân quý nhất, đến cả quý nhân trong cung cũng không có cơ hội thường xuyên được dùng loại dược này, xoa từng lớp một lên mặt con gái, hơn nữa vẫn sợ dùng chưa đủ.

Mấy ngày nay Khương Tam cô nương mai danh ẩn tích dường như xác minh lời truyền "thân nhiễm tạp chứng, dung mạo cũng bị hủy hoại" của bên ngoài, Yến Thị dù tức hơn chăng nữa cũng không có biện pháp nào, trước mắt chỉ đành nhẫn nhịn cơn giận này, đợi sau khi gương mặt Thính Lan lành lại, những lời đồn kia không cần công kích cũng tự vỡ.

Nhưng mà, rốt cuộc là kẻ nào truyền lời đồn đáng giận đó muốn hủy hoại danh tiếng của Thính Lan, bà ta sẽ không tha cho người đó. Trong phủ cùng Tam phòng kết oán sâu nhất không phải chỉ có mỗi vị kia của Xuân Lan viện sao!

Đêm nay, Văn Chiêu nằm trên giường, nghĩ đến tin tức ban ngày nghe được, quan hệ qua lại giữa Hoài An Bá phu nhân cùng Uy Viễn Hầu phu nhân rất thân thiết, hình như có ý kết thân.

Hai nhà này xác thật môn đăng hộ đối nhưng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước, nếu kiếp này quả thật có hài tử A Thừa, nhất định cũng không phải là cậu nhóc kiếp trước......

Những việc này là lúc Tần Thị nói chuyện phiếm, vô ý kể ra nhưng rơi vào trong tai Văn Chiêu lại như sét đánh ngang tai. Đã nói không quản chuyện nàng ta nữa nhưng khi nghe thấy chuyện này, trong lòng vẫn không thoải mái. Khiến nàng mất đi hạnh phúc, một chút cảm giác vui sướng cũng không có.

Hơn nữa vẫn còn một chuyện khác mà Tần Thị không nói cho một cô nương chưa xuất giá như nàng nghe.

Trong thư phòng của thái tử đã tắt đèn, lúc này một mảnh hắc ám.

"Ngươi nói, phụ hoàng vì sao lại hạ thể diện của ta như vậy nhỉ......"

Mấy ngày trước đây, cữu cữu Vĩnh Định Hầu của hắn đưa một nữ tử thanh lâu vào phủ, mợ vừa khóc vừa nháo không cho ông nạp thiếp, nhưng ông ấy lại ở trước mặt vị thanh quan kia trách bà khiến mợ tức đến hôn mê bất tỉnh. Việc này tuy kì cục nhưng vẫn là chuyện trong nhà. Phụ hoàng hắn lại vì nguyên nhân này mà tước đoạt phong hàng của nhà ngoại hắn. Chuyện này khiến nhà cửa bên trong, khiến cho Vĩnh Định Hầu trở thành Vĩnh Định Bá.

Phụ hoàng còn nói, đây là không làm tấm gương tốt cho thái tử. Nói như vậy chính là đến hắn cũng không cầu tình được rồi. Hắn tuy không tán đồng cách làm của cữu cữu nhưng dù sao cũng là nhà ngoại của hắn, là đồng minh*, vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu. Phong hàng của cữu cữu bị tước cũng tương đương đánh một tát lên mặt hắn.

(*同氣連枝 [đồng khí liên chi])

Trong triều có vài lão thần đứng ra nói phụ hoàng trừng phạt hơi nặng, hơn nữa Vịnh Định Hầu còn là nhà ngoại của thái tử...... Phụ hoàng lại là xua tay, dáng vẻ như ý định đã quyết, vẻ như vừa lạnh nhạt lại tùy ý, không chút lưu tình, khiến cõi lòng thái tử lạnh run.

"Bởi vì Đạo Ẩn."

"Đạo Ẩn ở sau lưng náo loạn thị phi?"

"Không phải, là trường sinh hoàn của Đạo Ẩn."

Người đối diện vừa nói, thái tử dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, lập tức ngơ ngẩn, "Phụ hoàng...... hắn muốn bỏ mặc ta sao......"

Đúng vậy, không vị hoàng đế nào muốn đưa long ỷ thiên thu vạn đại kia cho người khác, non sông rộng lớn như thế đều dưới sự khống chế của hắn.

Ngữ khí Lục Nhiên vừa nghiêm túc lại bình tĩnh, "Điện hạ cùng hoàng thượng chung quy vẫn phải đi đến cục diện đối lập, điện hạ không thể lần nữa do dự."

Một tiếng trầm thấp thở dài, thư phòng lại chìm vào yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài càng thêm ảm đạm.

Hôm sau Văn Chiêu từ trong miệng Phù Diêu biết được việc này. Phù Diêu đang giúp nàng sửa sang lại xiêm y, trong miệng thẳng thắn chê bai đường đường là một hầu gia lại làm ra chuyện hoang đường thế kia. Việc này kiếp trước cũng có, Văn Chiêu đã trải qua những chuyện sau đó, biết được lần này tước đi phong hàng tương đương với việc hoàng thượng khai nhát đao đầu tiên với thái tử.

Tình phụ tử làm sao bì được với thiên thu vạn đại của hoàng thượng chứ, hơn nữa thái tử này vẫn còn có vài cảm tình với bá quan văn võ của hoàng thượng?

Thời tiết nóng bức đã lui đi, triều Hoa Hạ nghênh đón mùa thu hoạch đầu tiên sau khi sửa chữa kênh đào, lương thực nông hộ tiện lợi bán ra, lương giới trong kinh cũng được điều chỉnh giảm xuống phân nửa, so với tình trạng trước đây một đấu gạo gần ngàn lượng bạc tốt hơn rất nhiều. Mùa đông năm nay, có thể qua được một năm yên ổn rồi.

Cùng lúc đó, trong dân gian có không ít ca dao truyền tụng công đức này, khi truyền đến tai hoàng thượng hắn liền vỗ tay cười to. Từ xưa đến nay, bất luận hoàng đế nào cũng đều thích được bá tánh kính yêu, hắn cũng không ngoại lệ.

Đạo Ẩn cũng cười nói, "Hoàng thượng, công đức thiện duyên này chính là pháp môn không thể thiếu trong thuật trường sinh!"

Hoàng thượng lập tức cho rằng bản thân cách con đường trường sinh dường như lại gần thêm một bước, "Truyền lệnh xuống, ngày mai làm tiệc khánh công, phải trọng thưởng cho những công thần đó!"

Nói đến khánh công lần này, đương nhiên là Tiết tướng lĩnh công trước, chỉ là địa vị Tiết tướng không thể tăng thêm được nữa, hơn nữa ông ta cũng không thiếu gì, hoàng thượng cũng không biết phải thưởng hắn thế nào.

Trong tiệc, Tiết tướng cũng nói, "Việc này vốn thuộc bổn phận của thần, không cần phong thưởng."

Hoàng thượng nghe xong, nụ cười càng đậm hơn, bỗng nhiên dường như nghĩ đến gì đó, nói với Tiết tướng, "Trẫm nhớ rõ Tiết thừa tướng có một nữ nhi bảo bối?"

Khoát tay, "Trẫm cho phép nàng quyền tùy ý lựa chọn hôn phu ở Hoa Hạ ta, những người chưa thành thân, tùy nàng chọn." Dứt lời còn cười to.

Trên mặt Tiết tướng dường như có chút thẹn thùng, nhưng vẫn tiếp nhận ban thưởng này.

Bởi vì Khương Văn Ngọc, Khương Văn Tập cùng Lục Nhiên trong công trình kênh đào đều có công lao không nhỏ, cho nên đều được hậu thưởng, Khương Văn Tập không cần phải ở chức vị một thời gian dài cũng không cần thi cử, trực tiếp từ hàn lâm lên đến Lại Bộ, hắn được xem như quan viên được thăng chức nhanh nhất trong năm nay.

Lục Nhiên cùng Khương Văn Ngọc đã là thăng chức cực nhanh, hoàng thượng nghĩ không thể bên nặng bên nhẹ, liền muốn thưởng vũ cơ mỹ nhân cho Lục Nhiên và Khương Văn Ngọc. Khương Văn Ngọc liên tục từ chối bảo, "Thần mới cưới tân phụ* vào cửa, mỹ nhân này thực sự là không nhận nổi......"

(* nguyên văn 新婦, viết tắt cho tân tức phụ: vợ mới cưới về)

Cách thức này của hoàng thượng giống hệt với tình cảnh trưởng công chúa trong yến tiệc lần trước, phu thê son người ta đang đường mật ngọt ngào, hắn lại ban thưởng thứ này làm mọi chuyện trở nên rắc rối, còn tự cho là bản thân đang làm việc thiện.

Hoàng thượng vừa nghe Khương Văn Ngọc nói, cảm thấy có đạo lý, Tiểu Khương Nhị hiện tại đối với tân phụ của hắn vẫn còn nồng nhiệt nhỉ, qua đoạn thời gian này lại tìm thêm phu nhân cho hắn cũng không muộn. Bởi vậy cười nói, "Trẫm thiếu chút nữa đã quên chuyện này, thôi vậy, những mỹ nhân này đều thưởng cho Lục ái khanh."

Lục Nhiên cũng không có vận khí tốt như Khương Văn Ngọc, hắn vẫn chưa thành thân, càng không thể nói bởi vì hắn có cô nương yêu thích cho nên không thể nhận được?

"Chuyện kênh đào chỉ là chức trách của thần, vi thần không dám luận công hành thưởng."

Hoàng thượng cười ha hả cười đáp, "Trẫm nói ngươi được thưởng, ngươi nên nhận đi! Gia Bình nói ngươi là người có cá tính, Lục ái khanh cũng không nên học những thứ cổ hủ kia."

Cõi lòng Lục Nhiên bối rối, hoàng thượng vẫn nhìn hắn cười, "Lục ái khanh không thể cự tuyệt đâu, bằng không dàn mỹ nhân này trẫm nên đặt ở đâu đây? Vẫn là mỹ nhân xứng với tài tử mới phải......"

Nếu hắn lúc này nói không gần nữ sắc, về sau thời điểm hắn muốn cưới nàng, có thể bị tính thành khi quân hay không? Nếu không thích Văn Chiêu, hắn có thể không cưới vợ cũng không sao.

Nhưng bây giờ có một người như vậy xuất hiện, giọng nói, dáng điệu cùng nụ cười của nàng không có thời khắc nào không xuất hiện trong lòng hắn, giống như có người ném vào một ngọn đuốctrong tim hắn, chỉ chốc lát tim hắn liền bị thiêu đốt, khiến hắn sinh ra khát vọng mãnh liệt đối với một người.

"Thần, tạ chủ long ân."

Thời điểm Lục Nhiên nói những lời này, Văn Tập đang nhìn hắn, trong mắt là cảm xúc phức tạp nói không nên lời.

Tiết tướng trở về liền đem chuyện ban thưởng của hoàng thượng nói với Tiết Cẩm Phức, hỏi nàng ta vừa ý ai, "Nếu muốn gả cho Lục Nhiên, đó cũng chỉ là chuyện nói một câu thôi, Cẩm Nhi cảm thấy thế nào?"

Tiết Cẩm Phức bĩu môi, "Hoàng thượng ban cho hắn rất nhiều mỹ nhân? Thế Cẩm Nhi vì sao phải gả cho hắn, cùng một đám nữ tử kia hầu hạ một phu quân ư? Con phải gả người, hẳn chỉ đối tốt với mình Cẩm Nhi!"

"Những mỹ nhân kia đặt trong phủ không động đến là được, hắn vẫn chỉ đối tốt với mình Cẩm Nhi."

"Không được, nghĩ đến bọn họ sẽ không thoải mái! Hơn nữa hắn đã cự tuyệt qua một lần, gả cho hắn cũng sẽ không vui vẻ!"

Tiết tướng thấy nữ nhi chém đinh chặt sắt nói không gả, cũng chỉ đành từ bỏ, tuy nói ông ta gần đây toàn lực bồi dưỡng Khương Văn Tập, nhưng ở trong lòng lão, người có dũng có mưu, có thể đảm đương việc lớn, vẫn không ai bằng được Lục thị lang đã từng từ chối lão một lần kia, người như vậy, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, giúp lão làm việc.

Chuyện Văn Tập được thăng nhiệm rất nhanh liền truyền đến trong phủ, cùng lúc đó, Văn Chiêu cũng biết được việc Lục Nhiên đưa một đám mỹ nhân hồi phủ.

Phản ứng đầu tiên của nàng là ngạc nhiên, kiếp trước Lục Nhiên cũng vì thay đổi tuyến đường mà được khen thưởng, nhưng lại không có những mỹ nhân này, vì sao tiểu tiết này lại sai lệch trong kiếp này?

Hơn nữa, Lục Nhiên bởi vì cùng nàng dây dưa không rõ, bắt đầu nghĩ đến chuyện yêu đương, cho nên yêu thích mỹ sắc? Không hiểu vì sao, ý niệm này hệt như thời điểm một con rắn bò qua lòng nàng khiến nàng cảm thấy cực kì không thoải mái.

Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường, ánh trăng bên ngoài yếu ớt, trong phòng cũng rất tối, chỉ thấy được một chút hình bóng thoát ẩn thoát hiện.

Trướng màn như bị gió thổi, phấp phới vén lên một đường cong xinh đẹp.

Văn Chiêu nhàn nhạt mở miệng, "Lục Nhiên ngươi lại đến đây làm gì?" Ngữ khí bình tĩnh, khó lòng phát hiện ra có chút tức giận.

"Thị lực của nàng quả thật không tồi."

"Lục đại nhân, người có nhiều mỹ nhân như vậy, không ở trong phủ lại chạy đến đây làm gì." Văn Chiêu nói xong mới cảm thấy có chút không ổn, lời này dường như đang ăn giấm chua vậy, chẳng phải càng làm hắn đắc ý sao!

Trong bóng tối quả nhiên có vài tiếng cười khẽ, người nọ thấp giọng nói, "Biết nàng sẽ nghĩ nhiều, cho nên muốn đến đây một chuyến, tránh ta bị nàng oán vẫn còn mơ màng hồ đồ."

Bóng đen kia hình như ngồi xuống bên giường nàng, Văn Chiêu cảm thấy có chút không được tự nhiên, muốn ngồi dậy nói với hắn. Lục Nhiên ấn vai nàng xuống, "Ta rất nhanh sẽ rời đi, nàng không cần ngồi dậy."

Văn Chiêu gật đầu, cũng không biết hắn nhìn thấy hay không.

Lục Nhiên thấy nàng không nói lời nào, trong lòng có chút hơi hoảng loạn, theo bản năng muốn giải thích cho nàng nghe, "Những người đó, ta sẽ không chạm vào......"

"Ngươi chạm vào hay không liên quan gì đến ta chứ?"

Nhưng mà...... Không phải bọn họ tâm ý tương thông hay sao? Lục Nhiên nghe thấy tiếng hít thở trong bóng tối có chút dồn dập, phảng phất tỏ rõ chủ nhân của nó đang không bình tĩnh, trong lòng hơi rõ.

"Ta yêu thích Chiêu Chiêu nhất, cũng chỉ yêu thích mỗi Chiêu Chiêu thôi, cho nên sẽ không chạm vào người khác, nàng nói xem chuyện này có liên quan đến nàng không?"

Giọng hắn trầm thấp hòa hoãn, trong đêm tối lại có chút lưu luyến ôn nhu.

Văn Chiêu đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy những lời này, còn chưa kịp tiêu hóa, liền cảm giác được Lục Nhiên đang sờ mó trên tay nàng, sau đó trên tay bị nhét vào vật gì đó, trơn trượt mát lạnh.

"Khối ngọc bội này, trước kia ta đã muốn tặng nàng, chỉ là ngươi khi ấy nàng lại trả cho ta." Trong lòng bàn tay nàng là khối ngọc bội lần trước rơi trong khuê phòng nàng, sau đó nàng trong xuân yến của trưởng công chúa trả lại cho hắn, khi ấy còn nghe câu nói trêu chọc kia của hắn, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ khi ấy những lời hắn nói là thật sao?

Ngọc bội lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, Văn Chiêu đang nghĩ đến việc nên nhận hay không, lại nghe Lục Nhiên tiếp, "Đây là ngọc bội nương ta để lại, bà nói về sau phải tặng cho cô nương ta yêu thích."

Trong lòng Văn Chiêu đại chấn, ngọc bội này quý trọng như vậy, làm sao có thể nói đưa liền đưa chứ? Chốc chốc, nàng cảm thấy ngọc bội mát lạnh trong lòng bàn tay dường như nóng rực lên.

Nhưng dựa vào hiểu biết của nàng, Lục Nhiên cũng không phải là người hành động cảm tính, hành động trông có vẻ qua loa này nhưng đều biểu lộ ý nghĩa trọng đại. Trong bóng đêm, nàng hỏi hắn, "Ngươi thực sự muốn tặng cho ta?"

Một tiếng thở dài nhu hòa tựa như rất gần lại như truyền đến từ nơi rất xa, một lúc sau, nàng nghe Lục Nhiên đáp "Nhận lấy đi, ngọc bội như vậy mẫu thân để lại cho ta rất nhiều."

Hả??

Văn Chiêu cảm thấy không khí kiều diễm trong phòng dường như lập tức biến mất, tức giận mắng, "Cái gã này!"

Đúng lúc này, Lục Nhiên giữ lấy cánh tay giơ lên của nàng, lời nói mang theo ý cười không nhịn được, "Ta nói đùa thôi."

Trong bóng tối, một đoạn cánh tay trắng nõn tinh tế như ngọc lộ ra ngoài, dường như phát ra chút ánh sáng nhu hòa, Lục Nhiên thấy trước mắt có chút ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt long lanh, lấp lánh như ngôi sao trên nền đen.

Văn Chiêu vẫn còn vì bị hắn đùa cợt mà tức giận, lại đột nhiên cảm thấy cằm chạm phải vật mềm mại, lạnh lẽo.

Đều do đêm nay quá tối cả.

Lục Nhiên không chạm được nơi hắn muốn tiếp xúc, nhưng cho dù là sai lầm vẫn rất tốt đẹp. Mềm mại, tinh tế, thơm tho.

Hắn quyết định đâm lao phải theo lao, một đường lưu luyến di chuyển, giống như một cánh bướm bay vào khe núi, nơi đó có nước chảy róc rách, có u cốc hương lan, khiến nó lưu luyến mê muội, không muốn rời đi.

Mỹ ngọc giá trị liên thành, khiến cho kẻ vừa đến kia xâm chiếm từng tấc từng tấc một.

Văn Chiêu cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, hơn nữa trong lòng có chút xúc động xa lạ, vội muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chạm phải mái tóc đen mềm như tơ đang gần trong gang tấc kia, ngón tay như chạm vào tơ lụa, tựa như không còn sức lực, rốt cuộc đẩy không nổi. Nàng muốn hắn cách xa nàng chút, cũng muốn hắn đến gần thêm chút nữa.

Vì sao ánh trăng bên ngoài lại yếu ớt như thế, nếu sáng hơn chút, có lẽ nàng sẽ có sức lực đẩy hắn ra......

Văn Chiêu cảm thấy trên người nặng hơn, giống như bị một tấm chăn thật dày bao phủ, ép đến khiến nàng khó thở, bóng đêm như một con mãnh thú đang ẩn núp, nó hít thở nặng nề, vận sức chờ phát động.

Đều do đêm nay quá tối, khiến cho khát vọng của một con thú nhỏ ôn nhu trong nội tâm lẳng lặng thoát ra trong bóng tối, nó khát vọng ngọt lành, khát vọng mềm mại, khát vọng điều tốt đẹp của nhân gian. Nhưng dù cho khát vọng của nó mãnh liệt thế này, nó cũng chỉ là một con thú nhỏ ôn nhu, sẽ không thô bạo mà gặm cắn, chỉ biết ôn nhu mà liếm láp, liếm láp sự mềm mại ngọt lành mà nó yêu thích, môi hôn lấy thức ăn mà nó luyến tiếc muốn nuốt vào trong bụng.

Đầu óc Văn Chiêu mơ hồ mềm nhũn, kiếp trước nàng cũng chưa từng trải qua nhiệt độ cùng sự tiếp xúc xa lạ này, cảm thấy bản thân sắp bốc hơi trong không trung.

Lúc này Lục Nhiên lại đột nhiên đứng dậy, một luồng không khí lành lạnh tựa như cơn sóng to ập đến, xua tan không khí vốn đang nóng bỏng.

Hô hấp của hắn vẫn có chút nặng nề, giọng nói lại mang theo ý cười, giống như trẻ nhỏ âu yếm món đồ chơi mình yêu thích, có một loại vui mừng thơ ngây, "Chiêu Chiêu của ta, vẫn chưa trưởng thành nhỉ......" Dứt lời còn mang theo một tiếng thở dài mềm mại, sủng nịch lại bất đắc dĩ.

Văn Chiêu cảm thấy bản thân nghe hiểu lời hắn nói, sắc mặt đỏ lên, may mà ở trong đêm tối nhìn không ra.

Lục Nhiên hôn khẽ lên trán nàng, "Không phải ta chê bai nàng còn nhỏ, đừng giận."

Giúp nàng đắp lại tấm chăn bị làm loạn, "Ta đi đây." Nói xong liền xoay người biến mất trước cửa sổ, quả quyết như thế ngược lại giống như trốn chạy vậy.

Trong lòng Văn Chiêu hỗn loạn, lúc này thấy hắn đi nhanh như vậy, trong lòng lại có chút không thoải mái, đến ý tứ "Ngủ sớm chút" cũng không biết nói một câu!

Nàng thật ra không biết, nụ hôn trên trán kia, chính là lời chúc "Ngủ ngon" tốt nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất