Chương 27: Lãnh Dạ Khiêu Chiến
Động tác đột ngột của Mười Một khiến Katy hoảng sợ, nàng lập tức ý thức được có người đến gần, ánh mắt không nhịn được hướng về phía cánh cửa.
Quả nhiên, một thân hình cao lớn chậm rãi xuất hiện trước cửa. Ngay khi nhìn thấy người này, đồng tử của Mười Một lập tức co rút lại, còn Katy lại lộ ra ánh mắt suy tư.
Vóc người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có da tay màu vàng đặc điểm của người phương đông, hai chân vững vàng như núi Thái, không chút dao động. Đây chính là kẻ bắn tỉa - Lãnh Dạ. Mười Một đã từng cận chiến với hắn, đương nhiên liếc một cái đã nhận ra. Bất quá sau đó Katy đã xem qua cuốn băng ghi hình Mười Một và Lãnh Dạ giao chiến, nhưng mặt Lãnh Dạ ngày đó dùng bột màu phết lên mặt nên Katy còn chưa có nhận ra, chỉ là cảm giác hơi thở của Lãnh Dạ mang lại áp lực rất lớn.
Ánh mắt của Lãnh Dạ quét qua khuôn mặt Katy, sau đó hướng về phía Mười Một mỉm cười, trầm giọng nói: “Đã lâu không gặp mặt, Mười Một!”
Khóe miệng của Mười Một hơi giật giật, hắn cũng trầm giọng hỏi: “Sao ngươi lại tìm được bọn ta?”
Lãnh Dạ bật cười nói: “Muốn tìm ngươi rất dễ dàng, đặc biệt là một tên vệ sĩ kiêu ngạo như ngươi. Ngày đầu tiên đi học đã đánh con của thị trưởng Luân Đôn, chạy tới phòng Tolet nữ, ặc, vừa rồi còn nghe nói ngươi đã phá hủy một trận bóng rổ nữa?” Lãnh Dạ hứng thú nhìn về phía Mười Một, hắn đã gặp rất nhiều vệ sĩ, nhưng một vệ sĩ có cá tính như Mười Một thì thật sự đây là lần đầu hắn thấy.
“Trường học này có người của các ngươi?”
Lãnh Dạ lắc đầu nói: “Không phải là người của ta, chỉ là hợp tác mà thôi.”
Mười Một vẫn bảo trì tư thế cũ, lúc nào cũng có thể tiến công, hắn hỏi: “Ngươi đến tìm ta có việc gì?”
Lãnh Dạ dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu và nói: “Hình như ngươi rất chóng quên, không nhớ cuộc chiến của chúng ta còn chưa chấm dứt hay sao?”
Lãnh Dạ tựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực nói: “Chuyện này thì không phải do ngươi rồi. Ngươi không muốn mỗi ngày tan học đều bị tập kích trên đường đấy chứ? Cho dù ngươi không quan tâm nhưng cô ta thì sao?” Lãnh Dạ hất hàm về phía Katy.
Đồng tử của Mười Một co lại, sát khí mạnh mẽ ép về phía Lãnh Dạ.
Vẻ mặt của Lãnh Dạ vẫn rất ung dung nói: “Không tồi, sát khí nặng như vậy, xem ra ngươi còn thích hợp để làm lính đánh thuê hơn nhiều!” Dừng lại một chút, Lãnh Dạ nói tiếp: “Yên tâm đi, ta cam đoan với ngươi, sự an toàn của cô ta là điều kiện trước tiên khi quyết đấu với ngươi. Cho dù ngươi thua, ta cũng sẽ đưa cô ta trở về nhà an toàn, thế nào?”
Mười Một suy tư một hồi rồi gật đầu nói: “Được rồi, ta đi.”
“Mười Một!” Katy kéo mạnh cánh tay của Mười Một.
Mười Một vẫn lạnh lùng nói: “Nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ lập tức ra tay.”
Lãnh Dạ cười nói: “Ngươi thật hiểu rõ ta, đáng tiếc ngươi không phải phụ nữ.”
Mười Một hờ hững nói: “Ở đâu?”
Lãnh Dạ quay đầu nói: “Đi theo ta.”
Mười Một dẫn Katy theo Lãnh Dạ ra bên ngoài, ba người đi tới một ga ra, Lãnh Dạ mở cánh cửa chiếc xe việt dã rồi nhảy vào và nói: “Lên xe đi chứ!”
Mười Một ung dung bước lên xe, Katy thủy chung vẫn ôm chặt cánh tay Mười Một. Xe của Lãnh Dạ bắt đầu khỏi động, rất nhanh đã rời khỏi trường học.
Xe vừa rời cổng trường, Mười Một đã liền nói: “”Xem ra thế lực của các ngươi rất lớn, trường học bảo vệ nghiêm ngặt như vậy mà vẫn có thể đi qua như thường.”
Lãnh Dạ đáp: “Có một chút, nhưng ta không thể nói lung tung, ngươi nên biết điều đó.”
Nghe Lãnh Dạ nói như vậy, Mười Một không hỏi thêm nữa, hắn dựa lưng nhẹ vào chiếc ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe tiến vừa tiến vào một con đường, Lãnh Dạ đột nhiên mở miệng hỏi: “Đã chơi CS (1) bao giờ chưa?”
Mười Một mắt vẫn nhắm, lạnh nhạt nói: “Ta không chơi game.”
Lãnh Dạ lơ đễnh mỉm cười giải thích: “Đây là một game bắn súng rất nổi tiếng, song phương chia thành hai phe cảnh sát và cướp, tập trung tại hai nơi khác nhau, địa điểm là tại một nhà kho. Trong nhà kho đó có rất nhiều chỗ cất giấu vũ khí, bất quá không dễ tìm được.”
Nói tới đây, Mười Một đã hiểu được cách chơi của game này rồi. Đó là hai người đều đứng trong nhà kho, bên trong có cất giấu súng, cần phải trong thời gian nhanh nhất tìm ra súng và giết chết đối phương. Game này chính là so nhau về khả năng tìm tòi, sức phán đoán cùng tốc độ.
Lãnh Dạ nhìn Mười Một qua kính chiếu hậu, tiếp tục nói: “Những thứ đó ta đã bảo người khác cất giấu rất kỹ, vị trí ở chỗ nào ta cũng không biết. Được rồi, con dao găm đó ngươi vẫn mang theo chứ?”
“Còn!”
“Tí nữa chúng ta đều giao súng cho vị tiểu thư này, ngươi và ta chỉ mang dao găm đi vào, đến khi giết đối phương thì mới có thể đi ra, thế nào?”
Mười Một không trả lời, hắn chỉ liếc mắt nhìn Katy một cái. Lúc này biểu hiện của Katy rất lo lắng, nàng hiểu Mười Một muốn cùng với nam tử xa lạ kia đi làm cái gì.
Lãnh Dạ tiếp tục nói: “Yên tâm, nơi đó ta đã an bài rồi, ngoại trừ ba người chúng ta thì không có ai khác cả. Hơn nữa đến lúc đó ngươi và ta đều phải giao súng cho cô ta, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn cô ta cũng có thể dùng nó để tự vệ.”
Katy giành nói trước: “Dựa vào cái gì chúng ta phải tin ngươi?”
Lãnh Dạ cười lạnh nói: “Các ngươi không có lựa chọn gì khác.”
Katy cắn răng nói: “Mười Một, giết hắn.”
Lãnh Dạ cười lạnh không nói gì, Mười Một lắc đầu lạnh nhạt nói: “Vô ích thôi.”
Katy sửng sốt nói: “Tại sao?”
Mười Một vẫn như trước tựa vào ghế xe, nói: “Trên xe có lắp thuốc nổ, chỉ cần tôi có hành động khác thường là hắn sẽ cho nổ.”
Katy hít một hơi lạnh, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch. Cho dù là ai đi nữa, biết mình ở trên một chiếc xe chứa thuốc nổ đang di động đều sẽ rất sợ hãi. Nàng không khỏi trách cứ vì sao hắn lại dẫn nàng lên chiếc xe này.
Mười Một biết nàng đang nghĩ gì nên giải thích: “Lúc tôi đi tới cạnh chiếc xe này mới biết bên trong có thuốc nổ, lúc ấy cô và tôi đều ở trong phạm vi nguy hiểm, nếu chúng ta không tiến đến, hắn lập tức cho nổ.”
Lãnh Dạ cười ha hả nói: “Thật không hổ là Mười Một, ngươi thật sự rất hiểu ta.”
Katy hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Dạ một cái và nghiến răng nói: “Tên điên!”
Lãnh Dạ lắc lắc đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Loại người như chúng ta, mỗi ngày đều lăn lộn trên lằn ranh sinh tử, trong hoàn cảnh như vậy, ai mà không điên cơ chứ?”
Lời của Lãnh Dạ làm Katy có chút đồng tình, vừa nghĩ tới Mười Một cũng lớn lên trong hoàn cảnh này, không nhịn được nhìn qua Mười Một với ánh mắt phức tạp.
Chiếc xe đi được hơn nửa giờ thì tới ngoại ô.
Lãnh Dạ dừng xe trước một nhà kho rồi nói: “Tới rồi.”
Mười Một và Katy cùng đi xuống xe.
Lãnh Dạ rút khẩu súng của mình giao cho Mười Một, Mười Một ngây người một chút.
Lãnh Dạ cười khổ nói: “Ta sợ vị tiểu thư này sẽ bắn một phát sau lưng ta.”
Katy cáu lên nói: “Ta không hèn hạ như ngươi!”
Lãnh Dạ nhún vai nói: “Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ, đó là ‘phòng nhân chi tâm bất khả vô’ (2)!”
“Trung Quốc?” Mười Một nhìn hắn hỏi: “Ngươi là người Trung Quốc?”
Lãnh Dạ gật đầu nói: “Ta ở cửa sau chờ ngươi, yên tâm, ta sẽ chờ ngươi cùng hành động. Sau khi ta tiến vào, ngươi giao súng cho vị tiểu thư này.” Dứt lời liền mặc kệ Mười Một mà xoay người đi vào nhà kho.
Đợi Lãnh Dạ đi vào, Mười Một rút khẩu súng lục của mình kèm theo khẩu súng của Lãnh Dạ giao cho Katy nói: “Ở đây chờ ta!”
“Mười Một….. anh, anh cẩn thận nha!”
Mười Một gật đầu, tiếp đó quay người đi vào trong nhà kho.
Katy đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Mười Một, tôi sẽ chờ anh.”
“Rầm!” Cánh cửa lớn của nhà kho đóng lại, Katy nắm chặt hai cây súng, bất giác, lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm.
1: Counter strike, hình như ở Việt Nam hay gọi là Half Line.
2: Không thể không đề phòng người khác.
. ....
..