Chương 30: Sự Cảm Ơn Của Mardy.
Mười Một và Katy bị đưa đến đồn cảnh sát, phía cảnh sát sau khi biết Katy là con gái của một tỉ phú thì thái độ đã lập tức trở nên cung kính, họ lập tức gọi điện thoại cho Mardy.
Ba giờ sau, Mardy đã vội vã mang theo bốn người bọn Sa Tướng, Tri Chu đến đón Katy và đưa Mười Một đến bệnh viện gắp viên đạn ra. Đối với chuyện này Mardy không hề nói gì, ngược lại còn tán thưởng Mười Một. Bởi vì trong khẩu cung mà Katy nói cho cảnh sánh, đối phương đã dừng một chiếc xe chứa đầy thuốc nổ bên cạnh nàng, uy hiếp Mười Một phải đi theo hắn, trên đường, Mười Một dựa vào cơ trí để kích đối phương đơn đấu, do đó đối phương mới mang bọn họ đến cái kho mà tổ chức của hắn thường dùng để huấn luyện, nhờ đó mới bảo vệ được tính mạng của Katy. Hơn nữa, sau việc này phía cảnh sát còn tìm được từ trong chiếc xe của đối phương một lượng thuốc nổ lớn và rất nhiều súng đạn trong cái nhà kho kia, sự việc đã bày ra trước mắt như vậy nên cảnh sát không thể không tin lời của Katy, sau đó cái nhà kho kia đã bị cảnh sát liệt vào một trong những căn cứ địa của tổ chức khủng bố. Đáng thương cho chủ nhà kho, lằng nhằng thế nào lại trở thành một trong những thành viên của tổ chức khủng bố, bởi vì gian nhà kho này bình thường có rất ít người tới nên Lãnh Dạ mới phá khóa mà mượn dùng tạm. Trên sự thực, Lãnh Dạ căn bản chẳng hề quen biết người chủ nhà kho.
Trên đường, Mardy không ngừng tán thưởng Mười Một, còn Mười Một trừ chuyện không biết vì quá đau đớn hay vì mất máu nhiều nên khuôn mặt trắng bệch ra thì vẫn như thường, luôn bình tĩnh, đối với sự cảm ơn của Mardy nhiều nhất cũng chỉ là “ừm” một cái hay nói một câu cụt lủn: “việc tôi nên làm!” mà thôi.
Katy thì cứ luôn nhìn chăm chăm vào Mười Một, ám thị nếu không có nàng bịa khẩu cung giả thì Mười Một hắn đã thảm rồi. Ít nhất Mardy cũng chẳng thể tha cho Mười Một, bản thân chạy đi quyết đấu với người khác, còn kéo theo cả thân chủ đi, Mười Một chắc chắn đã không làm tròn nhiệm vụ của một vệ sĩ.
Khi về đến trang viện, Jolie đã lo lắng mà chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy đoàn xe tiến vào, không đợi mấy chiếc xe dừng lại bà đã vội vã chạy đến, kéo Katy ra khỏi chiếc xe, nhìn trái nhìn phải rồi quan tâm hỏi:
- Katy, con không bị thương chứ?
Katy vội lắc đầu nói:
- Con không sao, bất quá Mười Một vì bảo hộ con, anh ấy…
Dứt lời đôi mắt nàng hướng về phía Mười Một đang bước từ trong x e ra.
Jolie thấy trên eo Mười Một có quấn một lớp băng dày đặc thì liền cảm kích nói:
- Mười Một, thật cảm ơn cậu quá.
Mười Một khẽ gật đầu nói:
- Chuyện nên làm mà!
Không phải Mười Một mặt dày, chỉ là hắn cảm thấy rất vô vị, chẳng cần phải giải thích làm gì cho mệt. Katy đã nói dối như vậy rồi, hắn cũng chẳng cần phải lôi ra lại làm gì, dù sao Katy cũng là nói tốt cho hắn, tuy nhiên Mười Một cũng chẳng sợ Mardy biết được sự thật.
Cách nghĩ của Mười Một là chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi, nếu lúc đó hắn không cùng Lãnh Dạ đi, Lãnh Dạ sẽ lập tức xuất thủ, mà mục tiêu chính là Katy. Dù sao Mười Một cũng vẫn là người, hắn chẳng thể đảm bảo khi mình đánh với Lãnh Dạ mà vẫn đảm bảo Katy không bị thương, cho nên mới lựa chọn đi cùng hắn. Sau khi lên xe, hắn phát hiện trong xe có lắp thuốc nổ, vì sự an toàn của Katy nên hắn càng chẳng thể làm động tác uy hiếp Lãnh Dạ, do đó mới xảy ra cả câu chuyện như vậy. Nhưng Mardy, phụ thân của Katy là một kẻ kiêu hùng, y chẳng cẩn biết mục đích của Mười Một là như thế nào, chắc chắn cuối cùng cũng sẽ quy kết Mười Một đem Katy vào nguy hiểm. Cho nên, một khi để y biết được chân tướng sự việc, y sẽ lập tức báo cho “Ma Quỷ”, còn chuyện “Ma Quỷ” đối phó với những thành viên thất bại thế nào thì đã rõ ràng, chắc chắn sẽ chẳng lưu tình mà cho kẻ đó biến mất khỏi thế giới.
Tuy Mười Một tịnh không sợ chết, nhưng dù sao thì không chết vẫn tốt hơn nên Mười Một tịnh không giải thích gì thêm, trong tiềm thức hắn đã coi lời nói dối của Katy đó là sự thật.
Sau khi chúng nhân tiến vào biệt thự, Mardy vỗ vỗ vai Mười Một nói:
- Mười Một, à, mấy lời cảm ơn ta cũng chẳng muốn nói nhiều nữa. Thế này đi, cậu muốn cái gì nào? Cái gì ta cũng có thể cho cậu, coi như là để cảm tạ ơn cứu mạng của cậu với Katy.
“Ma Quỷ” để tránh chuyện sau khi thành viên có tiền thì khó mà khống chế được nữa, do đó đã ra lệnh thành viên không được thu tiền của thân chủ, nhưng nếu thân chủ thích thì cũng có thể tặng đồ vật hay cái gì đó đại loại như thế. Vì vậy lần trước khi Katy tặng thanh chủy thủ cho Mười Một, Mười Một tịnh không hề cự tuyệt, nhưng nếu đó là chi phiếu, Mười Một tuyệt đối sẽ không nhận. Mardy đã từng hợp tác với “Ma Quỷ” nhiều lần, hắn cũng biết cái quy củ này nên tịnh không hề đưa tiền cho Mười Một, hắn chỉ trực tiếp hỏi Mười Một thích cái gì mà thôi.
Mười Một lắc lắc đầu lạnh lùng nói:
- Tôi không cần.
Mardy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thế này đi, ta sắp phải đi Hi Lạp một chuyến rồi, nếu nhìn thấy cái gì tốt thì sẽ mua tặng ngươi, coi như làm lễ vật để cảm tạ nhé.
Vốn dĩ Mười Một làm vệ sĩ cho Mardy, bảo vệ thân chủ là nhiệm vụ của hắn, Mardy hoàn toàn chẳng cần mua cái gì để lấy lòng hắn cả. Bất quá, Mười Một đã liên tiếp cứu vợ và con gái hắn hai lần, lại thêm Mardy thập phần xem trọng năng lực của Mười Một, do đó mới nói muốn tặng lễ vật cho Mười Một. Một tỷ phú như hắn, cái chuyện mua chuộc nhân tâm kiểu này là quá bình thường, huống chi Mười Một lại là người rất có năng lực, tuyệt đối đáng để lấy lòng.
Mười Một còn chưa kịp nói gì thì Katy đã réo lên ngay:
- Cha, cha lại đi công tác sao?
Mardy trìu mến vuốt ve mái tóc dài của Katy mà cười nói:
- Chẳng có cách nào, con cũng biết cha có rất nhiều vụ làm ăn cần giải quyết mà. Ai, lần này nếu không phải vì chuyện của con thì cha đã lên máy bay rồi.
Katy cong môi lên bất mãn nói:
- Mỗi lần đều như vậy, ở nhà chưa được mấy ngày thì đã lại đi.
Jolie bước lên ôm lấy Katy nói:
- Được rồi, Katy, cha con có chuyện cần làm, không giống con, cả ngày chỉ biết chơi.
Katy làm ra vẻ ủy khuất nói:
- Con đâu có.
- Được rồi, đừng nói con gái nữa.
Mardy ngắt lời rồi quay sang nói với Mười Một:
- Mười Một à, mấy ngày này ta không ở nhà, chuyện ở đây giao cả cho cậu.
Mười Một điểm đầu nói:
- Tôi biết rồi.
- Còn nữa, mấy ngày ta không ở nhà cậu không cần cùng Katy đến trường, phía trường học cứ để ta nói một tiếng là được.
- Ừm!
Mardy nhìn đám bông băng trên hông Mười Một rồi nói:
- Vết thương của cậu…
- Không có gì đáng ngại cả.
- Vậy thì tốt.
Mardy điểm điểm đầu, sau đó phân phó Jolie và Katy vài câu rồi mang theo bốn người Sa Tướng đi.
Sau khi Mardy rời đi, Jolie dặn dò hạ nhân đi làm cơm, Katy kéo Mười Một đến một góc rồi thấp giọng nói:
- Anh nên cảm ơn tôi thế nào đây?
Mười Một sửng sốt hỏi:
- Tại sao phải cảm ơn?
- Hừ, đầu gỗ, nếu không nhờ tôi, anh cho rằng cha tôi sẽ bỏ qua chuyện này sao? Hơn nữa còn đặc biệt mua quà tặng anh nữa?
Mười Một hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nói với người khác hai chữ cảm ơn, cảm giác thực là thiếu tự nhiên.
Katy trề môi ra nói:
- Thôi đi, nhìn cái bộ dạng không tình nguyện của anh kìa.
Đúng vào lúc này, thanh âm của Jolie truyền tới:
- Katy, đến ăn cơm đi con.
- Vâng.
Katy đáp lại một tiếng, sau đó trừng mắt lên nhìn Mười Một nói:
- Anh nhớ đó, anh đã thiếu tôi một món ân tình.
Dứt lời bèn chuyển thân rời đi.
Khuôn mặt Mười Một vẫn chẳng lộ chút biểu tình nào mà đi theo nàng. Lúc này trong đầu Mười Một chỉ có một bóng người duy nhất, đó là lão nhân trong mật thất.