Chương 37: Giao Dịch Chứ? (Thượng)
Cô gái này là hoa khôi của trường quý tộc, Văn Vi.
Mười Một cùng Văn Vi đã có quen biết, chỉ là hai người từ lúc đó cho tới bây giờ không nói chuyện nhiều, cho dù là ở trong trường học gặp nhau cũng đều như người xa lạ.
Ở trường học quý tộc nửa năm, Mười Một đã nổi danh toàn trường, hắn cùng tề danh với Văn Vi, bất quá không giống nhau bởi vì nàng xinh đẹp nổi tiếng, còn Mười Một là người lãnh khốc cùng với thực lực mà nổi danh. Mười Một một quyền đấm xuyên qua trái bóng rổ chấn nhiếp toàn trường, không lâu sau lại bị Ba Ba Lỗ (Papalop) gọi tới 10 tên vệ sĩ trả thù, ngày ấy Mười Một một mình đánh những tên vệ sĩ nằm lăn ra đất rên rỉ, vì thế hắn cũng trở thành một nhân vật truyền kỳ trong trường. Từ đó về sau, bất kể là Papalop hay các học sinh khác, không ai dám đứng trước mặt Mười Một mà vênh váo.
Kỳ thật Văn Vi đã biết người có bề ngoài lạnh lùng đó, là nhân vật truyền kỳ có thực lực kinh người. Chỉ bất quá hai người lần đầu gặp mặt trong hoàn cảnh quá mức xấu hổ, nên Văn Vi mỗi lần nhìn thấy Mười Một cũng không dám nói nhiều, mà Mười Một cũng không thích cùng người lạ nói chuyện, bởi vậy hai người tuy quen biết hơn nửa năm, nhưng chưa bao giờ chính thức nói chuyện.
Thứ làm Văn Vi ấn tượng nhất ngoài ánh mắt sắc bén của Mười Một, còn có bóng lưng cao ngạo của hắn. Nhớ lúc Mười Một đánh bại vệ sĩ của Papalop, Văn Vi cũng có mặt ở đó. Sau khi Mười Một hạ gục mười mấy tên vệ sĩ cường tráng, tất cả mọi người đều cảm nhận được lãnh khí, kể cả Văn Vi. Tiếp theo Mười Một lãnh khốc trừng mắt liếc Papalop một cái, khiến hắn khiếp sợ hai chân như nhũn ra, sau đó Mười Một dẫn theo Katy với vẻ mặt vui vẻ rời đi. Từ đầu tới cuối Mười Một đều chưa nói qua một câu, bề ngoài lãnh khốc, thân thủ nhanh nhẹn đã thành hình tượng sớm chôn sâu ở trong lòng một người. Không biết tại sao, khi Mười Một xoay người rời đi, Văn Vi nhìn theo bóng lưng hắn lại có một tia cảm xúc. Bóng lưng Mười Một mang lại cho nàng một loại cảm giác thê lương, cô độc.
Nàng cũng biết Mười Một không phải là người bình thường, nhưng không nghĩ hắn lại không bình thường tới vậy. Đêm nay, Văn Vi đang ngủ thì đột nhiên bị tiếng súng dựng dậy. Sau đó cha mẹ nàng và một nhóm vệ sĩ xông vào và kiểm tra phòng. Trước màn hình, nàng giật mình phát hiện, cái thân ảnh đó sao rất quen thuộc, cho đến khi Mười Một xoay người hướng mặt trước camera, nàng mới kinh hãi kêu lên, người này đúng là nhân vật truyền kỳ, Lưu Dương.
Lưu Dương là ai? Hắn tại sao xông vào nhà mình? Tại sao giết vệ sĩ của nhà mình?
Bất quá Lãnh Dạ sau đó nói cho nàng đáp án, nguyên lai Lãnh Dạ cùng Mười Một đã biết nhau nên cũng rõ thân phận hắn. Không nghĩ một kẻ bình thường, tại trường học không thường nói chuyện, một học sinh nam lãnh khốc lại là sát thủ.
Văn Vi rất tò mò và muốn biết nguyên nhân nên không quản cha mẹ ngăn cản, không cùng cha ngồi cùng một chỗ. Văn Cường thấy Văn Vi cùng kẻ xông nhà vào là bạn học nên cũng không ngăn cản nàng nữa. Hắn ngồi trước màn hình, thấy Mười Một không mang theo vũ khí hạng nặng mà vẫn đánh giết đến cửa chính thì càng khiếp sợ thực lực Mười Một và muốn thu phục nhân tâm. Vừa hay con gái lại cùng kẻ này quen biết, cho nên hắn quyết định mạo hiểm một lần.
Giờ phút này Văn Cường và Văn Vi đều ngồi ở trên ghế sofa, Văn Vi với đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Mười Một. Ở phía sau họ, bọn người Lãnh Dạ tất cả đứng thẳng, cặp mắt cũng không rời khỏi Mười Một.
Đối với sự xuất hiện của Văn Vi, Mười Một cũng phi thường kinh ngạc, trên tư liệu chỉ viết Văn Cường có một vợ một con gái, yêu quý vô cùng. Đối với thê tử và con gái tư liệu chỉ là đề cập sơ lược qua, dù sao trong tư liệu, nhiều hơn một người cũng sẽ nhiều hơn một phần tiền, mà Mardy sẽ không quá hao phí tiền vào loại công việc này.
Rất nhanh, ánh mắt Mười Một từ trên mặt Văn Vi chuyển qua trên thân Văn Cường, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi là Văn Cường?
Văn cường gật đầu nói:
-- Chính là ta. Ta xưng hô thế nào với ngươi đây? “Ma Quỷ” Mười Một, hay là bạn học của con gái ta, Lư Dương?
Mười Một cười nhạt:
- Tùy tiện, tên chỉ là cái danh hiệu.
- Tốt lắm, hôm nay tại sao ngươi đến nhà chúng ta?
- Giết ngươi.
Văn Cường đốt một điếu thuốc, hỏi:
- Là ai phái ngươi tới?
- Ngươi đắc tội với rất nhiều người sao?
Văn Cường cười, mặc dù Lãnh Dạ có nói qua Mười Một người này rất thú vị, bất quá Văn Cường bây giờ mới biết được, hóa ra cùng Mười Một nói chuyện lại thú vị như vậy. Hắn cười cười, hỏi:
- Là Mardy?
Dừng một chút, không đợi Mười Một trả lời, hắn lại nói tiếp:
- Nghe nói ngươi vẫn bảo vệ con gái của hắn, đương nhien là hắn phái ngươi đi. Bất quá đối thủ của Mardy hình như rất nhiều, tại sao lại chọn ta?
Mười Một lắc đầu nói:
- Ngươi là người cuối cùng.
Văn Cường sửng sốt một chút hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Bọn họ đều đã chết, hôm nay ngươi là người cuối cùng.
Văn Cường cười nói:
- Xem ra động tác hắn rất nhanh, có thể nói cho ta biết, những người chết trước ta có ai?
Mười Một cũng không nói chuyện tiếp. Bỗng một người với bộ dáng quản gia vội vã chạy đến, trong tay là một cái điện thoại cầm tay.
- Lão gia, ngài có điện thoại.
Văn Cường tiếp nhận điện thoại, nói:
- Tôi đây.
Đầu bên kia đện thoại nói cái gì đó, không ai có thể nghe được, mọi người chỉ biết là sắc mặt Văn Cường càng ngày càng khó coi. Một hồi lâu sau, hắn cúp điện thoại xuống, nhìn Mười Một nói:
- Lore, Monreal, Gadget?
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Xem ra tốc độ tình báo của người rất nhanh.
Văn Cường hút sâu một hơi thuốc, hỏi:
- Lần này Các ngươi phái ra bao nhiêu người?
- Một mình ta.
- Cái gì?
Văn Cường kinh ngạc kêu một tiếng, không chỉ có hắn, ngay cả các vệ sĩ phía sau hắn, kể cả Lãnh Dạ và Văn Vi đều thất kinh. Lore, Monreal, Gadget, ba người này đều là một trong mười đại phú hào của nước Anh, vệ sĩ bên người đông đảo. Mười Một một mình giết chết ba đại phú hào này?
Trong đại sảnh im lặng một hồi lâu, Văn Cường đột nhiên cười nói:
- Chỉ một đêm, đã giết chết cả nhà ba đại phú hào, mà này hết thảy đều chỉ một mình ngươi, ta thật sự khó tin a.
- Cái gì?
Lần này là Lãnh Dạ thất thanh kêu lên:
- Ngươi giết sạch cả nhà bọn họ, tính cả vệ sĩ?
Hắn nguyên tưởng rằng Mười Một chỉ là ám sát ba phú hào, không nghị tới đúng là giết sạch cả nhà. Vì giết cả nhà chính là tính cả hạ nhân cùng vệ sĩ bên trong, không ai sống sót.
Văn Vi không hiểu chuyện này, nàng nguyên vốn tưởng rằng Mười Một chỉ là giết toàn bộ người nhà đối phương, nghe xong Lãnh Dạ nói mới biết được nguyên lai tính cả vệ sĩ đồng thời giết sạch. Giờ phút này cảm xúc của nàng đối với Mười Một lại tăng lên một tầng.
Mười Một gật đầu đưa tay tiến sâu vào trong ngực.
- Ca sát!
Bảy khẩu súng máy đồng thời giơ lên, miệng súng nhằm ngay Mười Một.
Văn Cường phất phất tay, ngăn cản mấy người vệ sĩ này. Hắn không tin Mười Một dưới tình huống này lại dám lôi ra khẩu súng, vậy tuyệt đối là kẻ ngu. Huống hồ Mười Một trong tay còn có khẩu AK, cần gì lấy súng ra từ trong lòng ngực, Văn Cường đoán Mười Một muốn lấy vậy gì đó.
Quả nhiên, Mười Một lấy ra một tập tư liệu nói:
Hôm nay nhiệm vụ là bốn người, phải hoàn thành trước khi trời sáng. Còn một người đang vắng mặt ở nước Anh, ta sẽ tiếp tục đuổi giết.
Hắn ném tư liệu qua rồi nói:
- Hôm nay Ngươi là người cuối cùng.
Một người vệ sĩ tiến lên cầm tư liệu đưa cho Văn Cường, Văn Cường nhìn một chút, phát hiện mặt trên đều là có tư liệu liên quan chính mình. Sau khi nhìn vài lần hỏi:
- Ba kẻ trước đều cùng mục đích với ta sao?
- Ta không biết mục đích các ngươi là cái gì, phàm là ông chủ kêu tập kích, tất cả trong danh sách đều phải giết.
- Nói như vậy ngươi hôm nay nhất định phải giết ta?
Mười Một nhàn nhạn nói:
- Trước khi giết ngươi, hy vọng ngươi có thể trả lời ta một chuyện.
Văn Cường bật cười nói:
- Một sát thủ tự nhiên cùng “mục tiêu” yêu cầu điều kiện…
Dừng một chút, Văn Cường như nghĩ tới cái gì mở miệng hỏi:
- Được rồi, ngươi không phải vệ sĩ sao? Sao lại biến thành sát thủ?
Lãnh Dạ giải thích nói:
- Hắn là chiến sĩ toàn năng, từ vệ sĩ biến thành sát thủ cũng rất bình thường.
Xem ra Lãnh Dạ ở chỗ này thân phận không thấp, có thể tùy lúc nói chuyện.
Văn Cường nói:
- Cái gì? Cũng có chiến sĩ toàn năng sao?
Văn Cường cùng Văn Vi nghe không hiểu, nhưng đám tất cả vệ sĩ bên cạnh mặt đều đổi sắc.
Lãnh Dạ nói:
- Chính là xạ thủ, đột kích, yểm hộ, cận chiến, phòng ngự… tất cả loại này hắn đều tinh thông.
Văn Cường chợt hiểu ra nói:
- Chính là một nhân tài toàn vẹn?
Lãnh Dạ cười nói:
- Hắn là thiên tài, nhân tài cũng không có khả năng đạt tới tinh thông toàn bộ các hệ.
Văn Cường lại nhìn về Mười Một, thần sắc trong mắt hoàn toàn khẩn trương, nói:
- Ta nhớ kỹ, muốn tinh thông một môn thì không thể luyện một môn khác nữa, muốn luyện toàn hệ cũng được nhưng chẳng lẽ lại có một người đạt tới đỉnh cao của toàn bộ các chiến hệ hay sao?
Lãnh Dạ lắc đầu nói:
- Ta cùng hắn giao chiến qua, hắn đối với mỗi hệ đều rất lợi hại.
Đám vệ sĩ phía sau sắc mặt lại một lần nữa đại biến.
Văn Cường suy nghĩ một chút đột nhiên lại cười nói:
- Làm được như vậy chỉ có thể là thiên tài. Mười Một, ngươi là người nước nào?