Chương 47: Chuột Bạch
Mười Một lại một lần nữa tỉnh dậy, hắn phát hiện mình lại nằm trong cái lồng thủy tinh và bị ngâm trong dung dịch. Lúc này đây chất lỏng đã không phải màu bạc, mà là trong suốt giống như nước, bất quá nó lại rất đặc so với trước.
Tiến sĩ Tần cùng Sở Hải Lan đều đứng ở bên ngoài lồng thủy tinh, khi bọn họ nhìn thấy Mười Một mở mắt, tiến sĩ Tần hướng tới Mười Một khẽ gật đầu còn Sở Hải Lan lại đang lộ ra thần sắc lo lắng.
Tiến sĩ Tần quay đầu lại nói:
- Tình trạng thế nào?
Một nhân viên nghiên cứu nói:
Xác nhận “Băng Khí” đã mở ra, bất quá tế báo tái sinh rất nhanh, sinh ra cực hạn ngoài tưởng tượng của chúng ta.
Một người khác tiếp lời nói:
- Tiến sĩ, Mười Một đã hoàn toàn hấp thu năng lượng “Ngân Hà”.
Người theo dõi năng lượng tiếp tục nói:
- Có lẽ đã bắt đầu phần cuối “Băng Khí”?
Tiến sĩ Tần gật đầu nói:
- Mở ra.
- Vâng! Phần cuối “Băng khí” chuẩn bị mở ra, bắt đầu đếm ngược... 10… 9…
Bị ngâm mình bên trong chất lỏng Mười Một không nghe được bên ngoài đang nói cái gì, chỉ nhìn đến tiến sĩ Tần đang quay đầu cùng vài người nói mấy câu, sau đó gật đầu, tiếp theo vẻ mặt lại hưng phấn nhìn hắn.
Mười Một sinh ra một loại cảm giác rất không rõ ràng, hình như hắn thật sự bị những người này biến thành chuột bạch để thí nghiệm. Rốt cục bọn họ muốn làm cái gì?
Bỗng một cỗ áp lực vô hình truyền đến, như có một đôi bàn tay to lớn đột nhiên bóp chặt cơ nhục toàn thân của Mười Một. Mười Một thống khổ muốn kêu to một tiếng, nhưng cổ họng lại không phát ra được một âm thanh nào.
Cỗ lực lượng này thật sự rất khổng lồ, Mười Một cảm thấy thân thể mình như bị xé rách. Đột nhiên, vô số máu tươi từ lỗ chân lông toàn thân phun ra bên ngoài, làm chất lỏng trong lồng thủy tinh trong nháy mắt nhiễm thành màu huyết hồng.
Người bên ngoài tựa hồ rất bối rối, tiến sĩ Tần lại dùng sức quát to cái gì, nhân viên tổ nghiên cứu đều khắp nơi chạy trốn, bộ dáng hốt hoảng vô cùng.
Nhưng là không có quan hệ, hết thảy đều cùng hắn không có quan hệ.
Mười Một cảm thấy bản thân như muốn chết, ý thức phảng phất cũng thoát ly, mí mắt lần nữa khép lại, cả thân thể trôi giữa chất lỏng màu huyết hồng…
o0o
Cùng lúc đó...
Bắc Kinh, Trung Quốc, bên trong khu biệt thự tư nhân.
- A…!
Văn Vi đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.
- Phanh!
Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người tiến đến, đó là vệ sĩ của nhà nàng.
Đám vệ sĩ nhìn bốn phía xung quanh một chút, không thấy có người nào khác mới cẩn thận hỏi:
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Văn Vi si ngốc lắc đầu, hai mắt nhìn chăn mền, ánh mắt trống rỗng.
- Tiểu Vi…
Đám vệ sĩ tự động tránh ra tạo thành một thông đạo, Văn Cường và Mina (nguyên bản hán việt là Mê Na, nhưng do ẻm này là người Anh nên tớ thống nhất là Mina – vandai79) hối hả chạy vào.
Mina ôm nàng vào trong lòng ngực, hỏi:
- Tiểu Vi, con không sao chứ?
Văn Vi tự khôi phục một ít, lắc đầu nói:
- Mẹ, con không có việc gì, chỉ là… chỉ là có một ác mộng.
Mina thở phào nhẹ nhàng nói:
- Con hù chết mẹ thôi..
Gã vệ sĩ đã chạy tới gõ cửa nói:
- Tiểu thư lớn tiếng hô hoán, chúng tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.
Văn Vi gượng cười, đẩy cha mẹ ra ngoài rồi đóng cửa phòng. Sau khi khóa cửa phòng được một khắc (đơn vị tính thời gian, khoảng 15 phút), nàng rốt cuộc cũng nhịn không được, nước mắt như mưa. Ngoài miệng lẩm bẩm nói:
- Mười Một… Lưu Dương…
Mười Một không biết chính mình đã ngủ bao lâu, khi hắn tỉnh lại thấy mình đã không còn bên trong lồng thủy tinh, cũng không ở trong căn phòng màu trắng. Hắn bây giờ ở tại căn phòng rất bình thường, một cái giường lớn, một vách tường thủy tinh, một tủ quần áo. Hắn nhìn không ra đây là ở nơi nào.
Mười Một thấp giọng rên rỉ một tiếng, hắn phát hiện mình đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là toàn thân mềm nhũn, không có bao nhiêu khí lực.
Không quá bao lâu, cửa phòng được mở ra, hắn nhận ra người đang tới là Vân Hải.
- Trưởng quan?
Thanh âm Mười Một có chút hoảng loạn, cũng mang theo ít nhiều kinh ngạc.
Vân Hải hướng về phía hắn khẽ gật đầu rồi xoay người đóng cửa phòng và đi tới bên giường, nói:
- Ngươi đã tỉnh.
- Ta đang ở nơi nào?
- Chỉ là một gian nhà rất bình thường.
- Ta tại sao ở chỗ này?
Vân Hải nhún vai nói:
- Ta không biết, ta chỉ biết là cấp trên giao ngươi cho ta, nói chờ ngươi tỉnh dậy sẽ để ta mang ngươi trở về.
- Đi đâu?
- Đương nhiên là huấn luyện doanh, ngươi còn có thể đi đâu?
Mười Một nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, không nói nữa.
Vân Hải lấy một chén nước đặt ở đầu giường rồi quay người nói:
- Ngươi phải nằm ở đây một thời gian khôi phục thể lực, sau khi trở về sẽ tham gia khảo thí tốt nghệp.
- Tốt nghiệp?
Mười Một nói:
- Không phải còn một năm sao?
- Cái gì một năm? Ngươi rời khỏi huấn luyện doanh đã hơn hai năm, lần này trở về vừa đúng lúc vượt qua khảo thí.
Mười Một sửng sốt một chút, hắn nhớ kỹ lúc mình rời khỏi huấn luyện doanh “Ma Quỷ” thì còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, ở bên người Mardy gần một năm, chẳng lẽ hắn đã ở tổ nghiên cứu kia cũng đã một năm? Nhưng hắn trước sau mới tỉnh dậy có ba lần, một năm thời gian chỉ tỉnh lại có ba lần, vậy thời gian còn lại hắn đã làm gì?
Vân Hải ý như muốn bảo hắn uống chén nước trước, sau khi Mười Một uống chén nước, mới hỏi:
- Một năm trước, sự kiện “Ma Quỷ” vệ đội đó có phải ngươi làm?
Mười Một gật đầu nói:
- Là ta.
Vân Hải nhíu mày một chút rồi hỏi:
- Tại sao?
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Bọn họ không có lệnh điều động, ta không thể nghe lệnh bọn họ.
Vân Hải gật đầu nói:
- Chuyện này là do cấp trên sai sót, ngươi làm không sai. Bất quá ta rất tò mò, ngươi thật sự là một mình giết sáu gã vệ đội viên?
- Là ta.
Vân Hải vỗ vỗ bả vai Mười Mộ nói:
- Xem ra ta vẫn còn quá coi thường ngươi. Ngươi có thể đơn độc giết sáu gã vệ đội viên, lần này khảo thí khẳng định có thể dẽ dàng thông qua.
Mười Một không biết Vân Hải sao lại không truy cứu vụ vệ đội đó, phải biết rằng giết vệ đội của “Ma Quỷ” không sai biệt lắm chính là phạm vào tử tội, cùng với việc ám sát thị vệ hoàng thất gần giống nhau. Mười Một mơ hồ cảm giác được cấp trên đối với việc này không có truy cứu nhiều lắm, có thể là có liên quan đến việc hắn một năm liền làm chuột bạch, thật không biết sự tình một năm này là tốt hay xấu.
Vân Hải lại cùng Mười Một hàn huyên vài câu sau đó ra ngoài. Mười Một dựa vào thính lực khác thường cùng năng lực phán đoán hô hấp phát hiện ở bên ngoài trừ Vân Hải ra thì còn có sáu người nữa, nghe tiếng hít thở của họ thì đều là cao thủ. Nhưng vài ngày trôi qua cũng chỉ có Vân Hải một mình vào gian phòng này, ngay cả việc đưa cơm nước cũng đều là hắn tự mình tới. Chẳng lẽ Vân Hải địa vị thấp hơn những người này? Nếu không Vân Hải cần gì phải tự mình làm những việc đó. Rõ ràng lần trước tại huấn luyện doanh, giáo quan đối với hắn hoàn toàn cung kính, đương nhiên địa vị của Vân Hải so với giáo quan cao hơn.
“Ma Quỷ” thật sự là tổ chức phức tạp.
Vân Hải ngoại trừ đưa cơm nước ra, không có việc gì bình thường cũng sẽ không tiến vào gian phòng này và cũng không cho phép Mười Một đi ra ngoài gian phòng. Cũng may trong gian phòng này còn có một nhà vệ sinh, nếu không chỉ riêng cái chuyện đi toilet cũng khiến 11 khổ rồi.
Sau khi dưỡng sức một tháng, thể lực của Mười Một rốt cục đã khôi phục. Mà lúc này, Vân Hải cũng dẫn theo Mười Một ngồi trực thăng trực tiếp bay tới một cô đảo.