Nhân Gian Băng Khí

Chương 2: Sự trừng phạt giành cho kẻ thất bại

"Lách cách! Lách cách…"

Trong một gian phòng u ám có rất nhiều dãy bàn dài được sắp xếp chỉnh tề, trước mỗi chiếc bàn đều có một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy, đôi mắt bị bịt kín đang đứng. Lúc này trên mỗi chiếc bàn là những bộ phận của một khẩu súng được vứt tán loạn, những thiếu niên này đang phải dựa vào cảm giác và sự thuần thục của mình để lắp lại khẩu súng.

"Hết giờ!"

Ngay sau khi âm thanh nghiêm khắc đó vang lên, gần như tất cả mọi người đều lập tức đặt khẩu súng xuống, hai tay để ra sau lưng.

"Lách cách!" Một thanh âm tựa hồ như đã chậm hơn một bước, không kịp với tiết tấu chỉnh tề vừa rồi và trở nên có chút lạc lõng.

"Chín mươi ba!" Một trung niên nhân ăn mặc theo kiểu giáo quan bước từng bước lớn tới trước mặt thiếu niên đó và quát mắng: "Ngươi có biết mình đã chậm gần một giây không?"

Thiếu niên đó không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, thần tình mang theo chút khẩn trương nói: "Xin lỗi, giáo quan!"

"Giáo quy huấn luyện chương thứ mười điều thứ sáu viết những gì?"

Thiếu niên đó cắn chặt răng mà lớn tiếng nói: "Vĩnh viễn không được nói xin lỗi, giáo quan!"

"Rất tốt, đừng có quên đi thân phận của mình, vĩnh viễn không được để bản thân nói ra hai chữ "xin lỗi" này!"

"Vâng, giáo quan!"

Giáo quan lạnh lùng nhìn thiếu niên đó rồi thấp giọng nói: "Chín mươi ba, vừa rồi khi lắp giáp vũ khí ngươi không đạt yêu cầu, ngươi cảm thấy ta nên xử phạt ngươi thế nào?"

Chín mươi ba đột nhiên run lên, y cắn chặt răng lại nói: "Nguyện chấp hành hình phạt của giáo quan."

Giáo quan điểm điểm đầu nói: "Bây giờ ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy chọn ra một người ở đây để thi đấu với ngươi một trận!"

Chín mươi ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà điểm đầu nói: "Vâng, cảm ơn giáo quan."

Giáo quan cười lạnh một cái rồi nói: "Được rồi, ngươi bắt đầu chọn đi!"

Số chín mươi ba chẳng hề suy nghĩ mà lập tức nói ngay: "Mười một."

Nghe thấy không phải là gọi đến mã số của mình, tựa hồ như tất cả những thiếu niên ở đó đều ngầm thở phào một hơi.

Khóe miệng giáo quan nở ra một nụ cười lạnh, hắn quay đầu lại hét lớn: "Mười một, bước ra!"

Một thiếu niên cũng chừng mười sáu mười bảy tuổi, bất quá so với thân hình có chút hơi béo của chín mươi ba thì mười một có vẻ gầy hơn một chút. Đầu tóc của y rối bù, đôi mắt đã bị che lại nên không nhìn rõ được, bất quá từ toàn bộ khuôn mặt mà xem xét thì y là một người khá thanh tú. Chỉ là trên đôi môi có vẻ hơi mỏng của y thủy chung vẫn có một cái vẻ lờ đờ uể oải.

Tuy thiếu niên số mười một này đã bị bịt mắt, nhưng tựa hồ như y lại nhìn thấy mọi vật thập phần rõ ràng, chẳng va chạm phải cái gì, sau bảy tám lần rẽ y đã từ chiếc bàn trước mặt mình đi tới trước mặt giáo quan nói: "Giáo quan."

"Mười một, chín mươi ba đã chọn ngươi làm đối thủ, ngươi có ý kiến gì không?"

Mười một lạnh lùng nói: "Không có."

"Rất tốt!" Giáo quan ngoắc tay một cái, ra hiệu cho hai phó giáo quan bước lên dọn dẹp những chiếc bàn giữa mười một và chín mươi ba, tháo rời năm mươi tư khẩu súng lục vừa lắp xong thành các bộ phận như cũ, sau đó lại lấy ra hai khẩu Sa Mạc Chi Ưng (1) 0,5in và đặt trước mặt hai người.

Giáo quan nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng hỏi: "Chuẩn bị xong cả chưa?" Truyện được copy tại Truyện FULL

Chín mươi ba căng thẳng mà vặn vặn tay, đôi tay đặt hờ bên trên khẩu súng, chuẩn bị khi giáo quan vừa hạ lệnh của là lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để lắp súng. Còn số mười một lúc này lại vẫn đứng thẳng, hai tay để ra sau lưng, xem bộ dạng có vẻ vô cùng nhàn nhã, chẳng hề có chút sợ hãi nào.

Trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả những tiếng thở nặng nề.

"Bắt đầu!"

Hai thiếu niên đang tỉ thí không hẹn mà đồng thời hành động, hai tay của chín mươi ba lập tức hạ xuống, khi y chạm được đến "tay nắm" (2) thì số mười một sớm đã cầm được tay nắm của khấu súng và bắt đầu lắp giáp rồi.

Nhìn những động tác thuần thục của mười một, giáo quan mãn ý gật đầu. Đám học viên dưới tay hắn lần này tất cả đều là được giáo quan hắn huấn luyện từ nhỏ, duy nhất chỉ có mười một là ngoại lệ. Khi mười một được mười tuổi, tổ chức đã trịnh trọng mang nó tới, hơn nữa còn muốn mã số của mười một vẫn là mười một, không được thay đổi. May mà người mang số mười một trong tiểu đội của hắn sớm đã bị hắn tự tay giết chết từ vài năm trước rồi, cho nên yêu cầu này đã được đồng ý ngay mà chẳng hề có bất kì sự phản đối vào. Từ đó trong tiểu đội dưới tay giáo quan hắn đã xuất hiện thêm một số mười một thần bí. Bởi vì số mười một nửa đường mới xuất gia cho nên người khác có lẽ không hiểu được thiếu niên được gọi là Mười Một này, nhưng giáo quan ngay từ khi mới bắt đầu đã thầm quan sát Mười Một cho đến nay, có thể nói là hắn thập phần hiểu rõ thiếu niên này. Tuy Mười Một cũng giống với những thiếu niên khác, chịu những ảnh hưởng từ hoàn cảnh trong này, không thích nói chuyện cho lắm, nhưng thiên tính của y lại thập phần lạc quan, chuyện gì qua rồi thì cũng liền quên đi, không nhớ thù cũ. Cũng chính vì vậy mà những thiếu niên khác đều cho rằng y dễ bắt nạt, giống như số chín mươi ba này, khi bị xử phạt thì liền gọi ngay Mười Một. Kỳ thực tất cả mọi người đều sai lầm, một sai lầm thập phần phổ thông. Giáo quan biết rằng Mười Một tịnh không hề yếu đuối như vẻ bề ngoai, tuy đối với những chuyện nhỏ y không nhớ thù, nhưng nếu có kẻ nào thật sự động đến y, y tuyệt đối sẽ xuất thủ còn tàn nhẫn còn ác độc hơn bất kì người nào khác. Vừa nghĩ đến kết quả cuối cùng của một thiếu niên từng chọc giận Mười Một, đến giáo quan, một kẻ giết người như ngóe cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Tuy bình thời y không hề biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn ẩn tàng thực lực, nhưng giáo quan đã trông coi hắn từ nhỏ, sao có thể không biết thực lực chân chính của hắn chứ? Thực lực chân chính của Mười Một trong đám thiếu niên này tuyệt đối đủ để nằm trong ba thứ hạng đầu.

Hộp đạn, hộp đạn…số chín mươi ba đang sờ đến hộp đạn, bộ phận cuối cùng, nhưng đúng vào lúc này, phía đối diện truyền đến một tiếng "cạch" lanh lảnh.

Số chín mươi ba không ngừng run rẩy, bởi vì y biết, đây là tiếng lên đạn, nói cách khác khẩu súng trong tay Mười Một đã được lắp xong rồi.

Không hề do dự chút nào, động tác của Mười Một vô cùng trôi chảy và hoàn mĩ, cánh tay y vung lên, miệng súng đã nhắm vào giữa trán chín mươi ba.

Cảm thụ được sự uy hiếp, chín mươi ba lập tức né tránh sang bên cạnh theo bản năng. Đầu của Mười Một hơi lệch qua một cái, khóe miệng nở ra một nụ cười khinh thường, khẩu súng trên tay phải đã không ngừng di động theo chín mươi ba.

"Bùm!" Một luồng khói xanh từ trong khẩu súng phun ra, giữa trán chín mươi ba đã có thêm một cái lỗ, mặt y mang theo thần sắc bất cam mà nặng nề ngã xuống.

Giáo quan nhìn thi thể trên mặt đất mà chẳng hề lộ ra biểu tình gì, hắn điểm đầu nói: "Rất tốt. Mười Một, nói cho ta biết hình dáng và tính năng của khẩu súng trong tay ngươi!"

Chẳng hề do dự chút nào, Mười Một lập tức trả lời: "Sa Mạc Chi Ưng, năm mươi inch, còn được gọi là "Tụ Trân Pháo". Có thể cải trang, lắp vào bên cạnh súng trường, xạ trình đạt đến hai trăm mét, lực xuyên thấu mạnh, khuyết điểm là lực phản hồi lớn."

Giáo quan điểm đầu biểu thị tán thưởng: "Được rồi, các ngươi đều bỏ chụp che mắt xuống đi!"

Tựa như đã trải qua cả trăm nghìn lần diễn luyện vậy, động tác của mấy trăm thiếu niên đều hoàn toàn như nhau, tất cả đồng thời bỏ cái chụp che mắt đó xuống.

Khi Mười Một bỏ cái chụp che mắt đó xuống, một đôi mắt linh động tràn đầy linh khí lộ ra, ánh mắt đó phối hợp với khuôn mặt thanh tú kia vô cùng thích hợp. Nhìn khuôn mặt vẫn còn hơi mang theo vẻ non nớt của y, thực sự là khó mà nhìn ra được y vừa giết chết một người đồng bạn mà chẳng hề do dự, lúc này thi thể đó vẫn còn đang nằm cách y không xa.

Mục quang của giáo quan lượt qua khuôn mặt mỗi người, tiếp đó hắn trầm giọng nói: "Bài tập buổi sáng kết thúc, các ngươi có một thời gian một tiếng để dùng cơm trưa, sau bữa trưa tất cả hãy tập trung tại bãi tập, nếu ai không tới thì sau này có thể không cần tới nữa." Tất cả mọi người đều hiểu hàm nghĩa của việc không cần tới nữa này, ở cái địa phương này, chỉ có thi thể mới không cần tham gia huấn luyện mỗi ngày.

Giáo quan lạnh lùng liếc nhìn Mười Một, tiếp đó chẳng nói thêm câu nào mà chuyển thân rời đi. Mấy chục thiếu niên chẳng có ai mở miệng nói gì, tất cả đều yên lặng mà xếp thành hai hàng đi ra. Số Mười Một lại một lần nữa liếc nhìn vào thi thể trên mặt đất kia, hắn lắc lắc đầu và tùy ý vứt khẩu Sa Mạc Chi Ưng lên mặt bàn, sau đó ra khỏi cửa cùng với mọi người.

Chú thích:

1: Sa Mạc Chi Ưng là một loại súng ngắn rất nổi tiếng.

2: Một bộ phận của vũ khí, nơi năm ngón tay có thể nắm vào, ở những khẩu súng lục và súng ngắn ổ quay thì nó được gọi là "tay nắm", còn ở súng trường và súng không nòng xoắn thì nói được gọi là "tay nắm nhỏ"- tác giả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất