Nhân Gian Băng Khí

Chương 326: Thiên niên đích cửu vĩ hồ

"Kẹt!" Hai bạch y chiến sĩ dùng sức đẩy hai cánh cửa sắt vừa lớn vừa nặng ra, những âm thanh " Két két" ghê rợn phát ra do ma sát phá vỡ không gian im lặng, vang vang mãi không dứt.

Bên trong cửa sắt là một gian đại sảnh thật lớn được phong bế, gian đại sảnh này rộng khoảng chừng ba trăm mét vuông, bên trong có chứa các dụng cụ công nghệ cao. Chỉ nhìn số lượng khí cụ công nghệ cao khổng lồ trong đại sảnh thì ai cũng phải nghĩ ở đó phải có vô số người làm việc đi lại tấp nập, thế mà trong cả căn phòng mênh mông ấy chỉ có một người đang làm việc. Một lão nhân tóc bạc phơ mặc quần áo màu trắng đang quay lưng về phía cửa sắt, măt dán vào mấy dụng cụ điện tử nghiên nghiên cứu cứu.

Lão già tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, mắt trái có một nốt ruồi, hai tay chắp sau lưng từ từ đi vào. Người này mệnh danh là "Thủy mẫu Mười Một hào", được người nơi này xưng là Các lão

Các lão đi đến phía sau lão nhân đang làm việc, nghiêng đầu nhìn vào mấy cái màn hình vi tính hiển thị dày đặc những công thức đau đầu, nhẹ giọng kêu: "Sở tiến sĩ!"

Lão nhân được Các Lão gọi là Sở tiến sĩ dường như không nghe thấy gì, không hề có phản ứng, tiếp tục bận bịu tính toán công thức trước mặt. Các lão cũng không quấy rầy hắn nữa, mà cứ lẳng lặng đứng phía sau Sở tiến sĩ, nhìn hắn bận rộn không ngừng.

Ước chừng nửa giờ sau, Sở tiến sĩ mới thẳng lưng lên, quệt tay vài phát vào hông bên hông rồi xoay người đi đến phía cái tủ lạnh.

"Sở tiến sĩ!" Các lão lại gọi khẽ một tiếng.

"Ủa?" Sở tiến sĩ ngạc nhiên một chút, xoay người nhìn về phía Các Lão. Khi hắn quay sang Các Lão người ta mới nhìn rõ ràng Sở tiến sĩ mặt cũng đầy nếp nhăn, da vàng vọt, cơ thể gầy còm. Kinh ngạc nhất chính là. Người này hiển nhiên đúng là Tiến Sĩ Điên đã mất tích.

Các lão hỏi: "Nghiên cứu thế nào rồi?"

Tiến Sĩ Điên khẽ nhíu nhíu mày, hỏi: "Các ngươi làm cái quỉ gì ở đây?"

Các lão cười cười nói: "Tình cờ phát hiện ra ở một tòa núi băng rất lớn. Lúc ấy nó đã bị đóng băng rồi. Chúng ta bắt nó về rã đông và bảo tồn."

"Đóng băng? Ở đâu mà đóng băng quanh năm suốt tháng chứ, ngươi tìm được ở Hymalaya hả?"

"Là ở nước ngoài, không phải ở Trung Quốc." Vì không muốn chuyên về phương diện này, các lão lại hỏi: "Nghiên cứu thế nào rồi?"

Tiến Sĩ Điên bĩu môi nói: "Nếu bị đóng băng mà nói, giải thích này cũng của miễn cưỡng chấp nhận được."

"Giải thích gì?"

Tiến Sĩ Điên hướng tảng băng bên kia gãi gãi cằm nói: "Cái đồ quỷ quái đó, làm sao mà nhìn thấy giống như vừa mới chết không lâu vậy, ngay cả da thịt cũng còn rất mềm mại. Nhưng căn cứ vào kiểm tra phân tích gen, thì đây rõ ràng là một Bạch lang có lịch sử hai đến ba ngàn năm."

Các lão sớm đã biết, nên cũng không có biểu hiện ngạc nhiên gì, bình tĩnh hỏi: "Cụ thể là bao nhiêu?"

"Còn không dám chắc. Hẳn là vào khoảng hai ngàn năm tới ba ngàn năm."

Các lão trầm ngâm nói: " Vậy hẳn là vào khoảng Tây Chu đến Tần, có lẽ là khoảng…… Tây Chu, Đông Chu, Xuân Thu, Chiến Quốc, Tần. À, còn có Tây Hán nữa. Nói như vậy Cửu Vĩ Thiên Hồ đã được sinh ra, nhưng nó làm sao lại chết được nhỉ?"

Tiến Sĩ Điên ngẩn người nhìn hắn. Nhịn không được nói: "Bị đông đá mà chết, ngu thế." Dừng một chút, Tiến Sĩ Điên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hét lớn: "Oa, lão gia hoả nầy, là ngươi!"

Các lão cũng sửng sốt một chút, lập tức bật cười nói: "Ngươi không phải bây giờ mới chú ý tới ta sao?"

Tiến Sĩ Điên đột nhiên tiến lên một bước, kéo vạt áo các lão, gầm gừ nói: " Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó! Nói mau! Làm sao phái người phá hủy phòng thí nghiệm của ta?"

Các lão vỗ nhẹ nhẹ vào lưng Tiến Sĩ Điên rồi nói: "Ta đâu có ý xấu. Chỉ là muốn cho ngươi đổi hoàn cảnh để an tâm nghiên cứu mà thôi."

"Đổi cái rắm! Lâu nay ta ở đó tốt lắm rồi, đổi làm quái gì? Ai cho phép ngươi đổi?"

"Aizz, Sở tiến sĩ. Nói rốt cuộc cũng là do ngươi làm sai trước chứ." Các lão nhè nhẹ gạt tay Tiến Sĩ Điên đang nắm lấy vạt áo hắn. Cho dù Tiến Sĩ Điên nắm rất chặt, nhưng Các Lão chỉ cần nhẹ nhàng đã đẩy ra, tựa như căn bản không cần dùng bao nhiêu khí lực cả: "Ai bảo ngươi dấu Mười Một"

Tiến Sĩ Điên mặt nổi đầy gân, phẫn nộ quát văng cả nước miếng: " Ta lừa ngươi cái rắm!"

Các lão đưa tay lau nước bọt trên mặt, rồi nói: "Sở tiến sĩ, lần trước ta nhìn thấy một cái xác không não trong phòng thí nghiệm của lão?"

"Xác không não?" Tiến Sĩ Điên giật mình nói: "Cái gì xác không não?"

Các lão chắp tay sau lưng đi ngang qua người Tiến Sĩ Điên, rồi đi đến bàn làm việc phía trước cầm lấy một cái bình, rồi cầm lên tay vẻ rất hưng phấn, ngoài miệng vẫn nói: " Là ta lần trước đi tới phòng thí nghiệm của ngươi thì nhìn thấy một người trẻ tuổi không có não. A a, lúc ấy ta cảm thấy hắn hơi quen quen, nhưng không nghĩ ra gặp qua hắn ở đâu. Trở về ta cẩn thận tra xét vài ngày, rốt cục ta tìm được tư liệu về hắn. "Các lão chậm rãi xoay người, nhìn vàoTiến Sĩ Điên, trầm giọng nói: " Danh hiệu Mười Một, một vương bài sát thủ do trung tâm huấn luyện siêu cấp 'Ma Quỷ' luyện ra, được mệnh danh là phương tây đệ nhất sát thủ, tiêu chí thân phận là băng tử đạn, do đó cũng gọi là Băng Sát Thủ. Hôm nay đã phản bội 'Ma Quỷ' chạy tới Trung Quốc, đổi tên là Sở Nguyên."

"Sở Nguyên? Ngươi nói chính là tên Mười Một tiểu tử hả."

"A a, cuối cùng thú nhận rồi? Sở tiến sĩ, ngươi lừa ta đến khổ."

"Cái rắm!" Tiến Sĩ Điên kêu lên: "Quỷ mới lừa ngươi, Mười Một vốn là người mà ta đã nghiên cứu thí nghiệm trên người hắn."

"Ồ?" Các lão lộ ra thần sắc rất hứng thú hỏi: " Nói như vậy, hiện nay hắn lợi hại như vậy, hẳn là cũng nhờ vào công lao của ngươi?"

Sắc mặt Tiến Sĩ Điên rất đắc ý nói: " Một nửa, một nửa thôi. Chủ yếu là thể chất hắn rất khỏe."

Các lão híp mắt lại, trong ánh mắt không che dấu được những tia quang mang: " Nếu …… ta nói, nếu ta đem một nhóm người có thể chất rất tốt giao cho ngươi, có phải cũng có thể biến bọn họ trở thành người như Mười Một không?"

"Ta thèm vào, ngươi làm như cải tiến máy móc vậy? Cải tạo cơ thể con người dễ vậy sao. Không chỉ có thế, chỉ có Mười Một mới thừa nhận nổi BLS của ta thôi."

"Không sao cả." Các lão khoát tay nói: " Ta sẽ chọn lựa người có thể chất tốt nhất đưa tới cho ngươi, nếu lỡ bị chết cũng chỉ có thể trách bọn họ ngày thường không chịu huấn luyện thân thể cho tốt. Yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần ngươi của thành công giúp ta bồi dưỡng một hai người là đủ rồi. Thế nào?"

Tiến Sĩ Điên trợn trắng mắt liếc nhìn hắn, không khỏi tức giận nói: "Ngươi nói dễ quá há. Loại huấn luyện bình thường thì làm quái gì được. Chủ yếu là …… aizz" Con ngươi hắn xoay tròn, rồi sửa lời nói: "Cũng được, ngươi đưa những người này tới. Dù sao ta cũng đang cần vài thí nghiệm phẩm."

Lão cười nói: "Vậy coi như thỏa thuận nhé. Vậy Sở Tiến Sĩ, ta không tiếp tục quấy rầy nữa."

Tiến Sĩ Điên xua xua tay không nhịn được nói: " Đi đi, không có việc gì đừng tới làm phiền ta."

Các lão cười cười rồi xoay người đi ra ngoài, khi ra ngoài rồi thì hai cánh cửa sắt cũng nặng nề đóng lại, hắn đột nhiên trầm mặt xuống hỏi: "Cô gái kia thế nào?"

Một bạch y chiến sĩ cung kính nói: " Mỗi ngày chỉ ở trong phòng tập luyện, không có động thái gì đặc biệt."

"Giám thị nàng cho tốt."

"Rõ!"

Vừa lúc này, tên bạch y chiến sĩ kia từ đang chạy vội tới, cung kính nói: "Các lão, ngài có điện thoại."

"Ai gọi thế?"

"Là thủy mẫu chiến sĩ số Mười Một."

Các lão gật đầu nói: "Biết rồi!". Nói xong liền chạy vội đến phòng điện đàm

Phòng điện đàm cũng là một gian đại sảnh thật lớn, bên trong có đầy các loại máy bộ đàm và truyền thông. Do cơ sở này được xây ở dưới đất, nên sóng điện thoại di động không thể truyền vào nơi này, do đó cả trung tâm chỉ có dùng thông tấn thất mới có thể liên lạc cùng với ngoại giới.

Các lão đi đến một gian đủ loại máy bộ đàm lớn nhỏ, nét mặt nhìn vào một màn hình LCD nhỏ, trong đó hiện ra khuôn mặt của "Mười Một"

"Số Mười Một, chuyện gì thế?"

"Mười Một" đang cầm điện thoại di động nói chuyện gật đầu chào vẻ kính trọng vào màn hình của điện thoại di động rồi nói: "Văn Cường đã đồng ý rồi, ta sẽ đi vào lúc năm giờ buổi chiều ngày mai, giao lộ phía bắc chờ bọn chúng."

"Ừm! Tốt lắm! Văn Cường không hoài nghi gì chứ hả?"

"Không!"

"Chú ý đến hành vi và ngôn ngữ của mình nhé, đừng để cho người khác phát hiện."

"Rõ! Hành động kế tiếp của ta là gì?"

"Tìm được cửa vào của Long Hồn dị năng tổ, nhưng không được đi vào. Long Hồn không phải nơi dễ vào đâu, khẳng định phải chứng minh thân phận rất phức tạp, chỉ cần ngươi bị hỏi vài câu là lòi ra ngay. Tìm được cửa rồi thì, ngươi lấy cớ bỏ đi. Dù sao Mười Một này luôn luôn làm việc quái dị, nói đến thì đến nói đi là đi, do đó loại cử động này cũng không làm họ quá để ý."

"Mười Một" gật đầu nói: "Biết rồi!"

Các lão ngẫm nghĩ một lát, rồi lại hỏi: " Hôm nay còn tiếp xúc với người nào khác không?"

"Mười Một" lắc đầu nói: " Ngoại trừ con gái của Văn Cường thì không có ai khác."

"Cũng không có ai đến tìm ngươi hả?"

"Không có! Ta căn cứ theo như lời của ngài, từ sau khi rời khỏi nhà Văn Cường cứ một mạch lang thang khắp nơi. Không thấy có người đến tiếp xúc với ta."

"Được, tiếp tục làm chuyện của ngươi đi, đừng có làm bại lộ thân phận là được."

"Rõ! Vậy kế tiếp ta nên làm như thế nào?"

"Tiếp tục đi chơi. Buổi tối về nhà của ngươi. Ngày mai tiếp xúc với Long Hồn xong, tìm một cơ hội liên lạc với ta ngay." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Rõ!"

Các lão đóng máy bộ đàm rồi nói với người bên cạnh: "Giám thị hắn hai mươi bốn giờ. Không thể buông lỏng một chút nào. Lỡ có gì không đúng lập tức khởi động tạc đạn gắn trong cơ thể hắn ngay."

Bạch y chiến sĩ bên cạnh cung kính đáp: "Rõ, thưa Các lão."

Cùng lúc đó, "Mười Một" đang đứng trên lầu thượng của Nguyệt Quang Nhai Vân Thiên Building. Hắn gập điện thoại di động lại rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xem xét mọi việc xong bèn theo thang máy xuống lầu Mười Một. Nơi đó là nhà của của "Hắn", đương nhiên cũng là nhà của Nguyễn Thanh Ngữ.

"Mười Một" tới cửa phòng 1106 lầu 11, nhìn nhìn bốn phía thấy không ai, rồi mới móc ra một chùm chìa khóa vạn năng mở cửa ra. Đột nhiên, trong phòng có một tiếng "Đích" vang lên, ngay sau đó phát ra một tiếng còi báo động.

"Mười Một" sửng sốt một chút, chửi khẽ: "Mẹ kiếp"

Cũng may thời gian còi báo động qua rất nhanh, sau 12 giây thì còi báo động tắt hẳn. "Mười Một" đứng ngoài cửa trù trừ một lát, chuẩn bị mở cửa ra một lần nữa thì đột nhiên nghe thấy từ trong truyền ra một tiếng động, lúc này lập tức xoay người đi xuống lầu. Sau đó lên xe của mình, khởi động xe hơi rồi rất nhanh chạy về phía đại học Bắc Kinh.

ooo

Đại học Bắc Kinh.

Lúc này là năm giờ chiều, trời cũng chưa tối, nhưng cũng không còn sớm nữa. Mấy học sinh không có tiết học buổi chiều đang ra ngoài chơi đùa, hoặc là chui vào kí túc xá đọc sách, hoặc ngủ. Còn mấy lớp có tiết chiều cũng sắp tan học.

Tựa như Nguyễn Thanh Ngữ đang ở trên lớp, chiều nay nàng có rất nhiều tiết học, do đó tan trường cũng khá muộn. Thầy giáo vừa tuyên bố tan học, Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng thu thập sánh vở và tập viết ly khai phòng học.

Vừa chạy xuống thang lầu, đột nhiên thấy có người sau lưng kêu lên: "Thanh Ngữ."

Nguyễn Thanh Ngữ quay đầu lại nhìn, thấy hai nam đồng học đang đi tới cười cười, hỏi: " Chuyện gì?"

Một trong hai nam đồng học đó gãi gãi đầu, hơi lúng túng: " Hôm nay có rảnh không? Là ta …… ta muốn mời bạn ăn cơm, xem như cám ơn lần trước bạn giúp đỡ."

Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười rồi lắc đầu nói: " Xin lỗi, ta có việc phải làm."

Người nam sinh đó hơi giận nói: "Không phải sao? Tại sao mỗi lần mời bạn ăn cơm bạn đều nói có việc? Nếu như vậy thì không nể mặt tôi rồi?"

Vẻ mặt Nguyễn Thanh Ngữ nhìn hắn vẻ có lỗi, đang định giải thích, lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng nàng: "Thanh Ngữ."

Nguyễn Thanh Ngữ sửng sốt một chút, rồi quay đầu lại vẻ mặt rất mừng rỡ gọi: "Sở Nguyên? Anh đã về rồi à?"

"Ừm!" - "Mười Một" đi đến cạnh Nguyễn Thanh Ngữ, không thèm liếc hai nam sinh bên cạnh lấy một cái, hỏi Nguyễn Thanh Ngữ: "Ngươi có việc gì không?"

"Ta? Ta bây giờ phải đến thăm Hân Hân."

Vẻ mặt "Mười Một" rất lãnh đạm nói: " Ngươi đi trước đi, ta về nhà nhà đợi"

"Ngươi không theo ta gặp nàng sao? Từ khi Hân Hân tỉnh lại đến giờ ngươi chưa từng gặp nàng ……"

"Mười Một" ngắt lời nói lạnh lùng: "Ta tạm thời chưa thể gặp nàng."

"À!" Nguyễn Thanh Ngữ biết Mười Một có rất nhiều việc mà nàng không hề biết, mặc dù có đôi khi cũng rất tò mò, nhưng nàng cũng kìm chế, biết cái gì có thể hỏi cái gì không nên hỏi. Đây cũng là việc mà Mười Một rất hâm mộ Nguyễn Thanh Ngữ, nàng vĩnh viễn không hề nhiều chuyện.

"Mười Một" hỏi: " Ngươi có chìa khóa nhà của ta không?"

"Có!" Nguyễn Thanh Ngữ giật mình nói: "Làm sao vậy?"

"Đưa chìa khóa cho ta, lúc trước ta làm mấy cái báo động trên cửa, mà Vịt Bầu lại không có ở nhà, không có chìa khóa thì ngay cả ta cũng không vào được."

"À!" Nguyễn Thanh Ngữ móc ra chùm chìa khóa, lấy ra một cái chìa khóa đưa cho hắn rồi hỏi: " Bây giờ ngươi về nhà hả?"

"Ừm!"

"Ta đây đến thăm Hân Hân xong sẽ lập tức về nấu cơm cho ngươi."

"Hôm nay không đi làm à?"

Nguyễn Thanh Ngữ lắc lắc hai tay, cười nói: " Hôm nay ta xin nghỉ phép."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất