Dương Tư Vũ cười khổ, trong bụng thầm nhủ: "Tư Vũ, thôi đi! Đây chẳng qua chỉ là ảo tưởng không chút thực tế của ngươi. Làm gì có một anh hùng giống như Phùng gia gia đến cứu ngươi? Mà dù có, người ta việc gì phải đến giúp ngươi chứ? Bỏ cuộc đi, kết quả của ngươi sớm đã an bài, phải trở thành một quân cờ để Dương gia gả bán, cả đời này đừng mơ có thể chọn lựa được người mình thích để chung sống."
Bỏ cuộc đi.......
Bất giác, khóe mắt cô bé rơm rớm.
Nhìn thấy lệ quang trong mắt cô, Phùng Đán Toàn không khỏi mềm lòng, nhưng nghĩ đến mình chỉ có thời gian một tuần, nhất định phải mưu cầu cho Dương Tư Vũ một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc trong thời gian này, ông lại không thể không rắn lòng.
Thực ra có thể có được một kết quả như thế, Phùng Đán Toàn đã rất hài lòng rồi. Nếu như Dương Tư Vũ không thích nhân vật anh hùng 11 trong câu chuyện, thì dù Phùng Đán Toàn có tán thưởng gã trai này đến đâu, ông tuyệt đối cũng sẽ không tự làm chủ để Dương Tư Vũ và hắn đến với nhau. Nhìn thấy ánh nước mắt trong mắt Dương Tư Vũ, Phùng lão đầu biết mọi việc đều đã đi theo con đường mà mình đã định trước. Chí ít, dưới sự cố ý dẫn dắt và trong câu chuyện anh hùng mà ông kể, Dương Tư Vũ đã nảy sinh hứng thú và thiện cảm đối với 11, người mà cô chưa từng gặp mặt.
Cụm từ "chưa từng gặp mặt" này chỉ là dành cho Dương Tư Vũ lúc này, khi mà cô còn chưa biết được chân tướng của sự việc, còn trên thực tế, cô đã gặp nhân vật chính trong câu chuyện đó rồi. Cũng vào lúc gã trai nói ra mình tên Sở Nguyên, Phùng Đán Toàn đã biết dự đoán của ông là chính xác. Hắn chính là Sát Thần 11, Băng sát thủ của Phương Tây mà ông từng luôn quan tâm.
Từ 30 năm trước, sau khi Phùng Đán Toàn bại dưới tay Thiên Tiêu đồng thời lập thề kiếp này sẽ không bao giờ đặt chân vào Trung Quốc nữa, ông đã một mình sống ẩn dật trên mảnh đất của Anh quốc, không còn màng gì đến chuyện của thế giới bên ngoài nữa. Cho đến 10 năm trước, người vốn được mệnh danh là Thần thoại chiến tranh, Vận Mệnh 13, từng xuất hiện như một vì sao chổi đã tìm đến ông, đồng thời đã giúp ông một việc rất lớn. Phùng Đán Toàn từ đó đã có giao tình với 13, rất nhiều thông tin cũng như tài liệu mà Vận mệnh thu thập được kể từ đó cũng không ngừng nghỉ gửi cho Phùng Đán Toàn một cách miễn phí. Mới đầu ông chỉ là quan tâm đến mọi việc xung quanh Lý Tú Châu. Những tin tức này đều do Vận mệnh phụ trách thu thập và truyền gửi, còn những tin khác chỉ được ông xem như là tin tức thời sự trên báo, xem rồi bỏ đấy. Mãi đến mấy năm gần đây, sát thủ Băng hoành không xuất thế, phá vỡ mọi truyền kì trong giới sát thủ với tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ 100%, vinh dự leo lên ngôi số 1 bảng sát thủ. Điều này mới gây chú ý cho Phùng Đán Toàn. Mà khi ấy, Lý Tú Châu cũng đã qua đời. Trái tim không tịnh cô đơn của Phùng Đán Toàn có vẻ như đã tìm thấy được chút phấn chấn, tất cả mọi quan tâm ông đều dồn cả vào 11. Những chuyện của 11, ông biết không nhiều, song tuyệt đối cũng không thể nói là ít. Những tin sốc mà 11 gây ra càng lớn, ông càng nảy sinh nhiều hứng thú đối với người thanh niên này. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng ông thực sự đã thích hắn rồi, bởi ở hắn ông tìm lại được vẻ huyênh hoang, không biết sợ là gì giống như mình năm xưa, và quan trọng hơn nữa là hắn rất có tư chất và tiềm lực. Vì thế mỗi một sự kiện xảy ra với 11, ông đều biết, biết rất rành mạch.
Thực ra cũng không phải riêng Phùng Đán Toàn có hứng thú với 11, cả 13 cũng đã bắt đầu để ý đến nhất cử nhất động của hắn, bởi dù gì một đời thần thoại không dễ gì sản sinh! Ảnh tử thích khách của 30 năm trước, thần thoại chiến tranh của 10 năm trước, sau khi truyền kì hai thế hệ trước lần lượt rút ra khỏi vũ đài, thế giới hắc ám đã chìm lắng hơn 10 năm, cuối cùng lại có một ngôi sao khác bắt đầu xuất đầu lộ diện.
Sát thần 11, thanh niên hội tủ đủ mọi yếu tố mâu thuẫn vừa như có chút gì đó phản nghịch lại rất giỏi trong ẩn nấp, hành sự thì vừa huyênh hoang song lại tỏ ra hết sức cẩn trọng trong từng sự vụ. Mỗi lần, hễ khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết chắc rồi, y rằng hắn lại ngoan cường vùng vẫy từ bờ vực của tử thần đề bò trở lại, khiến người ta chỉ còn biết ngơ ngác. Có một nhân vật nam như thế, thế giới hắc ám hẳn sẽ không còn phải cô tịch thêm nữa.
Phùng Đán Toàn và 13 tuy xem trọng 11, chỉ có điều hiện giờ hắn vẫn chưa đạt đến được yêu cầu của họ, vì thế họ chỉ đứng một bên quan sát, nhìn một thần thoại nữa dần trưởng thành cho đến khi toát lên được vầng hào quang truyền kì giống như họ đã từng có trước đây. Đối với những người mà tâm trạng trống trải, cô đơn mà nói, có lẽ đó là hứng thú duy nhất của họ.
"Mới đầu, ta cũng cho rằng hắn đã chết." Phùng Đán Toàn nắm bắt chuẩn xác từng nấc giới hạn chịu đựng của tâm lí Dương Tư Vũ, kịp thời tung ra một tia hy vọng.
Dương Tư Vũ quả nhiên giật mình, ngẩng đầu lên trừng to hai mắt, trong mắt lại bắt đầu nhen nhóm lên chút hy vọng giống như được tái sinh.
Phùng Đán Toàn nhẹ cười: "Sau lần hắn và Trần gia liều mạng đọ súng, ta cũng không còn có được tin tức về hắn nữa."
"Anh ta chưa chết?"
"Uhm." Phùng Đán Toàn khẽ gật đầu: "Nửa năm trước, một người bạn cũ của ta đã từng gặp hắn ở Nam Dương. Hai người còn giao đấu với nhau, so với trước lúc hắn bị thương, 11 hình như lại đã tiến bộ rất nhiều, ngay cả người bạn cũ đó của ta lúc không chú ý đã bị hắn đả thương."
Phùng Đán Toàn chợt phá lên cười rất vui vẻ. Trên đời này, người có thể làm 13 bị thương, dùng ngón tay cũng có thể đếm ra. Dù có là ảnh tử thích khách như ông, muốn đả thương 13, trước tiên cũng phải cân nhắc xem bản thân sẽ phải trả giá bao nhiêu mới có thể đạt được nữa là. Chính bởi vì Đơn Đao ông và 13 đều không phải người bình thường, nên Long hồn muốn đuổi họ khỏi Trung Quốc cũng phải trù tính kế sách tỉ mỉ từ trước, bằng không dù cuối cùng Long hồn có thể thành công đi chăng nữa, cái giá mà họ phải trả cũng khiến họ không thể nào chịu đựng nổi. Vậy mà gã trai 11 này, trong trận chiến đầu tiên ngay sau khi tái xuất đã có thể đả thương 13, điều này làm sao không khiến ông vui. Dĩ nhiên, điều ông vui nhất không phải là sự tiến bộ của 11, mà là 13 phải chịu trận. Mỗi lần nghĩ đến vẻ mặt thắt lại quái đản của 13, ông đều cảm thấy tức cười.
Dương Tư Vũ không nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, vội hỏi: "Anh ta sao lại đi Nam Dương chứ?"
Phùng Đán Toàn cười nhạt: "Chuyện này, cháu hẳn cũng đã từng nghe qua? Sự kiện núi lửa ở đảo Gabo của Nam Dương........."
"Hả!" Dương Tư Vũ bịt miệng lại, vuột thốt lên: "Không phải lại là anh ta.......?"
Dương Tư Vũ chợt phát hiện nhân vật 11 vừa thần bí vừa hùng mạnh này đúng là thần thông quảng đại, bạo động ở Nhật Quốc thì khỏi cần nói, sao giờ lại chạy đến nghịch núi lửa chứ? Còn làm cho núi lửa ở đất nước người ta phun trào? Anh ta đã dùng bản lĩnh gì mà khiến cả ngọn núi lửa nổi giận phun nham thạch? Không nghĩ đến người khác thì cũng phải ngẫm đến nhân tố tai ương cho bản thân chứ. Dương Tư Vũ gần như trong tiềm thức đoán định việc núi lửa phun trào là cho 11 gây ra.
Phùng Đán Toàn gật gật đầu khổ cười: "Anh bạn 11 này chưa bao giờ biết đến an phận, lần nào cũng phải chọc thủng trời mới can tâm. Hắn cũng không biết vì sao lại chạy đến Nam Dương. Nghe nói dưới lòng đất đảo Gabo của Nam Dương có một căn cứ quân sự bí mật, hình như là nơi nghiên cứu thí nghiệm gì đó cho Nam Dương, 11 một mình đột nhập vào trong, tránh qua hết mọi chốt canh, hắn đã gài một lượng lớn thuốc nổ mà không một ai hay biết, sau đó làm nổ tung cả căn cứ ấy."
Phùng Đán Toàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Thông tin núi lửa đảo Gabo của Nam Dương phun trào là giả. Thực ra núi lửa không hề phun. Sau khi 11 cho nổ tung đảo Gabo, chính phủ Nam Dương chỉ có thể dùng cái cớ núi lửa phun trào để che tai mắt thiên hạ, nếu không Nam Dương cũng không có chuyện phái trọng binh chấn thủ xung quanh đảo Gabo sau khi sự kiện núi lửa phun, phong tỏa đảo Gabo vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép bất kì ai vào thám hiểm."
"Phải rồi." Không đợi cái đầu yếu đuối đáng thương của Dương Tư Vũ quay lại, Phùng Đán Toàn lập tức lại quăng ra một bịch thuốc nổ nghìn cân siêu cấp: "Hai ngày trước, sở cảnh sát kinh thành bị nổ, còn cả chuyện quân đội Trung Quốc vây tiễu tổ chức khủng bố Huyết Hồng Hoa ở Trấn Nguyên sơn thành phố Vệ Thiên, cháu hẳn cũng nghe nói chứ?"
Thôi được, khỏi cần nói thêm nữa, Dương Tư Vũ đã đoán định hai chuyện này lại liên quan đến 11 rồi. Không thể không thừa nhận cách dẫn nhập kiểu anh hùng trong sách lược tẩy não của Phùng Đán Toàn là rất thành công, giờ dù ông có nói 11 kéo sao Hỏa đi choảng trái đất, e là Dương Tư Vũ cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa. Sự đáng sợ của tẩy não chính là ở chỗ đó, lợi dụng tính cố chấp cố hữu ở con người ngay từ khi sinh ra, một khi đã thâm nhập vào đầu thì rất khó để uốn ngoặt nó ra chỗ khác. Giờ trong lòng Dương Tư Vũ, 11 đã trở thành hình tượng thần thông quảng đại chẳng khác nào Tôn Ngộ Không, không có gì là không thể làm. Lúc này chỉ cần Phùng Đán Toàn nói xấu 11 một câu, sợ rằng Dương Tư Vũ sẽ lập tức quay lại lí luận với ông, than thở bất công cho vị anh hùng trong lòng mình mất.
Được, lại là cho nổ tung sở cảnh sát, lại còn chạy đến Vệ Thiên.......vv, đánh bom sở cảnh sát?
Dương Tư Vũ chợt giật nảy mình, sực tỉnh lại, hốt hoảng hỏi: "Anh ta đã đánh bom sở cảnh sát?"
Phùng Đán Toàn khựng người lại, song ngay tức thì hiểu ra ý của Dương Tư Vũ, cười: "Chuyện sở cảnh sát không phải hắn làm."
Thần kinh Dương Tư Vũ còn chưa kịp thả lỏng, Phùng Đán Toàn đã tiếp: "Nhưng cũng không tránh khỏi liên quan."
Dương Tư Vũ căng thẳng hỏi: "Ý ông là gì? Có phải người khác đã cho nổ sở cảnh sát, nhưng Trung Quốc đã đổ vấy việc này lên đầu anh ta?"
"Không phải. Chuyện của sở cảnh sát không liên quan đến hắn. Trước đó hắn cũng không biết. Lần này, hắn vốn dĩ là cùng với mấy thế lực lớn Thanh bang, Vận mệnh và cả Đại Khuyên liên minh, chuẩn bị ra tay đối phó Huyết Hồng Hoa. Đánh bom sở cảnh sát có lẽ là thành viên trong toán người này ngầm giở trò thôi, sau chuyện Trung Quốc đã tính món nợ này lên đầu của Huyết Hồng Hoa." Phùng Đán Toàn mỉm cười, đánh bom sở cảnh sát? Ông đương nhiên biết là ai chủ mưu. Ngoài gã Lục Đạo cả đời chỉ biết âm mưu và dàn kế hại người kia ra, ai còn có thể nghĩ ra được chủ ý quái đản này. Lục Đạo cũng thật tàn độc, tán tận tính luôn cả đồng minh của mình vào trong. Nếu không phải Thanh bang thế mạnh, hơn nữa chuyện này quả thực cũng không liên quan gì đến bản thân Vu Quang Hải, e là lần này gã Vu béo thật sự đã bị hắn hại thảm rồi. May mà xong chuyện, Lục Đạo đã đưa cho lão Vu béo một công thức gen sứa cùng với tài liệu nghiên cứu bao năm nay của Huyết Hồng Hoa, xem như là bịt miệng lão ta, bằng không chỉ riêng chuyện này thôi, lão Vu béo chắc chắn sẽ không buông tha cho Vận mệnh. Tuy nhiên gã tên gọi Ma Y kia thì không được may mắn như thế, lão Vu béo khẳng định sẽ không bỏ qua, chỉ tiếc là cả đời lão ta cũng đừng mơ tìm được Ma Y để moi được tin tức gì từ miệng hắn.
Phùng Đán Toàn thực ra cũng rất tán thưởng Lục Đạo, người thanh niên này nhìn có vẻ nho nhã thư sinh, song tận trong xương tủy lại ẩn dấu một sự hiểm độc, đúng là loaị người miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Lúc 13 gặp riêng Phùng Đán Toàn, đã dành cho Lục Đạo một lời nhận xét thích đáng: Tại triều nhân kiệt, tại dã nhân hùng, nếu không phải có sự xuất hiện của 11, Phùng Đán Toàn thật sự có ý định cho Dương Tư Vũ và Lục Đạo gặp gỡ. Giờ đã có chọn lựa tốt hơn, tất nhiên phải nói "bye bye" với Lục Đạo rồi.
"Huyết Hồng Hoa, thật sự là một tổ chức khủng bố sao? 11 sao lại dính dáng đến Huyết Hồng Hoa?" Đã biết vụ nổ sở cảnh sát không liên quan gì đến 11, Dương Tư Vũ cũng không hứng thú đi hỏi thêm, bỏ qua luôn và hỏi thắng vào vấn đề.
"Huyết Hồng Hoa chẳng phải tổ chức khủng bố gì sất, nó là một tổ chức gián điệp và đặc công bí mật của Nhật Quốc. Trước thế chiến thứ hai đã tồn tại rồi. Thời gian thế chiến thứ hai, cũng chính bởi vì Huyết Hồng Hoa làm tay trong, dẫn đến mấy trận đại chiến của Trung Quốc đã phải thảm bại, khiến cho họ tổn thất nghiêm trọng. Về sau chính phủ Trung Quốc đã thực sự nổi giận, trực tiếp phái Long hồn nhảy dù xuống Nhật Quốc, những cao thủ này của Long hồn đã làm một trận long trời lở đất ở Nhật Quốc, thiếu chút nữa Huyết Hồng Hoa bị nhổ tận gốc, đáng tiếc đúng lúc này thì thế chiến hai kết thúc, Nhật Quốc cũng đã đầu hàng. Long hồn chỉ có thể rút về, điều đó đồng nghĩa với đã cho Huyết Hồng Hoa cơ hội nhen nhóm phục sinh."
Dương Tư Vũ liên tiếp thốt ra mấy tiếng tiếc nuối. Cô cũng chẳng phải xuất phát từ tâm lí yêu nước hay giống như mấy thanh niên hận một niềm không thể nhấn chìm Nhật Quốc mới cam lòng, cái đáng tiếc của cô ở đây hoàn toàn là đứng trên lập trường của người Trung Quốc. Thân là một người Trung Quốc lẽ đương nhiên phải có giác ngộ vậy thôi.
Phùng Đán Toàn biết thực ra Dương Tư Vũ không hề có tình cảm gì với cái từ "đất nước" này, cũng giống như cô không chút tình cảm đối với Dương gia vậy. Ông chỉ tiện lời cô nói tiếp: "Đúng là rất tiếc. Nếu như khi ấy Long hồn có thể nhổ cỏ tận gốc tiệt trừ hậu họa thì hôm nay cũng đã không nhiều chuyện như vậy nữa rồi. Hưm, tuy nhiên ta cũng phải cảm ơn Huyết Hồng Hoa, nếu không phải lúc này họ nhúng tay vào, ta cũng rất khó có cơ hội để làm một việc cuối cùng của mình."
"Phùng gia gia, cháu còn chưa biết lần này ông trở về là muốn làm việc gì đấy?" Tuy trong lòng rất muốn biết biểu hiện cũng như kết quả của 11 trong chuyến đi đến Trấn Nguyên sơn, song Dương Tư Vũ vẫn rất lễ phép hỏi chuyện của Phùng Đán Toàn trước.
Phùng Đán Toàn cười: "Sao? Không hy vọng ta trở về à?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
"Đương nhiên không phải rồi. Ông có thể trở về cháu vui còn không kịp nữa là. Ý của cháu là, có việc gì cháu có thể giúp được không?"
Giúp đỡ? Một từ rất không danh hợp kì thực. Một tiểu thư Dương gia mà ngay cả người hầu cũng không nghe lời có thể giúp đỡ được gì đây? Dương Tư Vũ ý thức rất rõ thân phận và năng lực của mình đối với Phùng lão nhân mà nói căn bản chẳng có chút tác dụng nào để nói. Nhưng nếu như Phùng lão nhân thật sự mở miệng cần giúp đỡ, cô chắc chắn sẽ không tiếc chút sức mọn để giúp ông. Cô tin dù có là cha cô cũng sẽ đồng ý với quyết định đó của cô.
Phùng Đán Toàn ngẫm nghĩ một hồi, chợt cười: "Đúng là có việc cần cháu giúp đỡ đây."
"Được." Dương Tư Vũ không mảy may chần chừ gật đầu nhận lời: "Ông nói đi. Chỉ cần cháu có thể làm được......à không, bất kể là chuyện gì, cháu nhất định sẽ gắng hết sức làm cho ông."
"Uhm. Cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, nếu mấy ngày này cháu có thời gian thì hãy đến nói chuyện với lão già này được không?"
"Hả?" Dương Tư Vũ không khỏi bất ngờ: "Chỉ việc này thôi sao?"
"Khó lắm sao?"
"Không không không!" Dương Tư Vũ vội lắc đầu: "Cháu rảnh mà, cháu ngày nào cũng có thể đến trò chuyện với ông."
"Cũng không cần ngày nào cũng đến. Cháu có việc của mình thì hãy hoàn thành trước đi, rảnh rỗi thì đến là được rồi." Phùng Đán Toàn đứng dậy bước vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Ta cũng chỉ hai ngày này là rảnh rỗi chút thôi. Sau hai ngày nữa e là cháu có đến tìm ta, ta cũng không có thời gian quan tâm đến cháu đâu, khà khà."
Nhìn theo bóng cô quạnh của Phùng Đán Toàn, Dương Tư Vũ chợt cảm thấy sống mũi cay cay một cách khó hiểu. Ông già này thực ra rất tội nghiệp, vì tình yêu, ông đã ở vậy cả đời, tranh đấu cả đời, cô độc cả đời và cũng khổ cực cả một đời, đến cuối cùng thứ gì cũng không có. Bây giờ ông chỉ mong ước chỉ là có một gia đình có thể cùng ông trò chuyện, chỉ vậy mà thôi. Yêu cầu này, liệu quá đáng lắm sao?
Lúc Dương Tư Vũ vẫn còn chìm trong thương cảm, Phùng Đán Toàn đã từ trong phòng ngủ cầm ra một hộp trang sức được làm hết sức tinh xảo, đi trở lại sofa ngồi xuống, đưa hộp trang sức lại, nói: " Tặng cho cháu."
Dương Tư Vũ ngây người ra: "Đây là gì ạ?"
"Một chút quà nhỏ thôi mà." Ánh mắt Phùng Đán Toàn có vẻ phảng phất đôi chút tiếc nuối nhìn hộp trang sức: "Đây là thứ quý giá nhất trong đời ta, giờ ta tặng nó cho cháu, hãy thay ta giữ nó cho tốt."
Dương Tư Vũ nhận lấy chiếc hộp mở ra xem, bên trong là một cặp nhẫn vàng được tạo hình rất cổ, bên trên có nạm một viên đá quý màu phỉ thúy, hình dáng xem ra cũng khá cũ kĩ. Thời điểm nay đã không còn ai lấy loại nhẫn này làm của để dành nữa rồi, vậy mà Phùng lão nhân còn xem nó như báu vật gìn giữ cẩn thận bên mình.
Vẫn bảo trực giác của phụ nữ là rất nhanh nhạy, Dương Tư Vũ lập tức hiểu ra ý nghĩa của cặp nhẫn này, hỏi: "Đây là......của bà nội?"
"Uhm." Phùng Đán Toàn vẻ hồi tưởng: "Đây là thứ mà bà ấy lén trộm từ trong nhà đưa cho ta phòng thân, trước khi ta ra nước ngoài, cũng là thứ duy nhất bà ấy để lại cho ta."
Phùng Đán Toàn khổ cười: "Năm xưa ở nước ngoài, ta đói đến mức gần như chết ngất đi trên đường phố cũng không nỡ bán nó để nổi lấy bữa ăn."
Dương Tư Vũ lập tức đưa chiếc nhẫn lại, từ chối khéo: "Chiếc nhẫn này quý giá quá, cháu không thể nhận."
Phùng lão nhân lại đẩy nó trở lại, nhẹ cười: "Nó vốn dĩ là của cháu, ta chỉ là trả lại cho cháu mà thôi. Tư Vũ, hứa với ta hãy gìn giữ tốt chiếc nhẫn này, nếu như........" Dừng một lát, Phùng Đán Toàn lắc đầu: "Bỏ đi, cháu muốn xử lí thế nào thì tùy."
Dương Tư Vũ chưa nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Phùng lão nhân, còn định trả lại, nhưng Phùng Đán Toàn đã lên tiếng trước: "Được rồi, thứ ta đã tặng đi chưa bao giờ nhận lại, phải rồi Tư Vũ, hãy kể với ta, mấy năm nay cháu sống thế nào?"
Phùng Đán Toàn cố tình vòng vo tam quốc để dẫn nhập chủ đề trò chuyện về cuộc sống thường ngày, vẻ như đã quên mất còn phải kể kết cục câu chuyện về 11 cho Dương Tư Vũ nghe vậy, Dương Tư Vũ cũng không tiện cắt ngang, chỉ đành thuận theo lời của ông.
Đàn ông mà, giữ một chút thần bí mới hấp dẫn. Phùng Đán Toàn cố ý không đánh một dấu chấm hoàn mĩ lên câu chuyện anh hùng của 11, mà để lại một dấu hỏi buộc người ta phải tìm kiếm. Có thể lúc này Dương Tư Vũ không cảm thấy thế nào, song chỉ cần cô cảm thấy tò mò đối với nhân vật 11 này ắt sẽ tiếp tục tìm hiểu, cho đến khi càng lún càng sâu, và khi cô tỉnh ra thì cũng là lúc không thể tự rút ra được nữa rồi.
Cái này vốn dĩ cần có thời gian từ từ mài giũa, thế nhưng cái mà Phùng Đán Toàn thiếu lúc này lại chính là thời gian, vì thế ông muốn dùng khoái đao chảm dây đay, muốn nhất kích tất trúng.
Khi Dương Tư Vũ còn đang tán chuyện đời thường với lão nhân cô độc, trong một tòa biệt thư ở ngoại ô kinh thành.
Một loạt tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên, Lục Đạo cười ha ha bước lại nhận cuộc điện thoại vệ tinh. Đừng nhìn vẻ hào hoa như khi hắn ở bên ngoài, ở trong này e là hắn chỉ là thân phận của một người quét rọn cũng nên.
Bộ điện thoại vệ tinh này sử dụng tần số chuyên biệt, người có thể gọi đến trên thế giới này e là cũng chẳng mấy người, vì thế không cần đoán là ai gọi, Lục Đạo đã hồ hởi lên tiếng: "Oh, Long Uy, cậu rảnh rỗi thế sao?"
Trong điện thoại truyển ra giọng của Long Uy: "Anh về khi nào vậy?"
"Ha, lúc tôi về cậu còn không biết hay sao? Cậu thật chẳng quan tâm gì đến tôi cả."
"Thế còn 13?"
Lục Đạo cúi đầu liếc nhìn 13 đang ngồi trên sofa nghịch cây Thiên trảm trong tay, nói: "Vẫn vậy, lại đang ngồi ngẩn ngơ đấy."
"Để 13 nghe điện thoại một chút."
Lục Đạo còn chưa kịp gọi, 13 vẻ như đã biết trước, chầm chậm ngẩng đầu lên, dùng giọng nói trầm trầm đặc thù thong thả lên tiếng: "Mở video đi."
Lục Đạo cúp điện thoại, mở máy chiếu hình, một luồng ánh sáng phóng lên màn hình màu trắng trên tường, hiện ngược ra hình ảnh một gian nhà nhỏ sơn đen sì. Một người đàn ông tóc dài đang ngồi trước ba chiếc máy tính, lưng quay về phía họ.
"Có chuyện sao?" 13 hỏi.
"Uhm, lúc tôi đang chỉnh lí hồ sơ thì phát hiện một việc, tôi tin là ông sẽ hứng thú."
"Là gì?"
"Tôi fax cho ông."
"Được."
Liên tiếp mấy trang văn kiện được chuyển dịch từ mật mã ẩn nghĩa từ từ được máy fax truyền ra. Tuy là họ trực tiếp dùng tần số vệ tinh đề truyền tín hiệu, không sợ bị người khác thu trộm, song để phòng bất trắc, Long Uy vẫn cho chuyển thành văn kiện mật mã trước rồi mới fax sang.
Lục Đạo cầm số văn kiện ấy lên không đưa ngay cho 13,, mà lấy thể mật mã giải mã trước, sau đó chuyển dịch từng chữ một, cuối cùng mới đem giao nội dung văn bản đã dịch hoàn chỉnh đến tay 13.
Khi đang dịch đến chừng một nửa, chợt Lục Đạo buột miệng thốt lên: "Sao có thể thế được!"
13 quay đầu lại nhìn hắn ta, những việc có thể khiến Lục Đạo thất kinh tái sắc mặt gần như rất ít thì phải? Rốt cuộc Lục Đạo đã nhìn thấy gì? Nhưng tính tò mò của 13 cũng chỉ có vậy, bởi lẽ trên đời này đã không còn có gì có thể khơi dậy hứng thú ở ông ta nữa rồi, thế nên, ông ta chỉ lạnh nhạt đảo nhìn Lục Đạo một lát, ánh mắt lại quay trở lại cây Thiên Trảm trong tay.
Lục Đạo ngồi bên này lén liếc nhìn 13 một cái, sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi, hình như trong lòng đang suy tính gì đó. Ngẫm nghĩ một hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục dịch, cuối cùng mới đưa cả trang tài liệu đã dịch xong cho 13.
13 nhận lấy trang tài liệu, cặp mắt lạnh lùng nhanh chóng đảo qua mấy hàng chữ. Một người đi theo 13 nhiều năm như Lục Đạo vốn đã quen từ lâu, trong mắt của 13 vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, ngoài ra không có bất kì một màu sắc nào hết, thế nhưng lần này, Lục Đạo đã phát hiện, thì ra trong mắt của 13 vẫn còn có xúc cảm khác.
Ví dụ như kinh ngạc!
13 vừa xem qua mấy hàng chữ, sắc mặt chợt khựng lại, liền sau đó mở chừng đôi mắt để lộ ra thần sắc không dám tin, 13 nhảy bật dậy từ trên ghế, gầm lên một cách bất thường: "Cái này có được từ đâu vậy?"
Có lẽ là 13 đã quá kích động, hoặc giả ông ta quá chú tâm nội dung trên tờ giấy, lần đầu tiên thất thần không hề để ý đến bàn trà thủy tinh trước mặt lúc ông ta nhảy lên, đầu gối húc vào bàn trà, cả bàn trà lật đổ hết cả, loảng xoảng vỡ thành một đống vụn, tuy nhiên 13 dường như không hề cảm nhận thấy gì, mắt trừng trừng nhìn vào Long Uy trước máy chiếu. Lúc này ánh mắt của ông ta đã hoàn toàn đổi khác, trái ngược hẳn với thường ngày, bởi lẽ trong mắt ông ta không còn là lạnh lùng nữa mà là sự kích động và kinh ngạc.
Tuy Lục Đạo sớm đã đoán ra biểu hiện của 13 khi đọc được nội dung của trang tài liệu, song cũng không ngờ ông ta lại có hành vi quá khích như thế, nhất thời cũng ngây ra không biết nói gì.
"Là tôi tìm thấy được trong đống hồ sơ niêm phong đã kiếm được từ chỗ Huyết Hồng Hoa."
"Sao có thể vậy được........"13 dường như trong giây lát đã mất hết lực đạo toàn thân ngồi sụp xuống sofa, mắt lấp láy những tinh quang, lẩm bẩm: "Sao có thể.......11 lại là con của cô ấy......"
Lục Đạo đã dần lấy lại được vẻ bình tĩnh thường thấy, nghĩ một hồi mới hỏi: "Cuồng Triều có biết không?"
Long Uy trả lời: "Hắn không biết, tập tài liệu này nằm trong số dữ liệu đã bị tôi chặn lại."
"Rất tốt, đừng để bất cứ ai biết."
"Uhm."
Đúng lúc ấy, trong lòng Lục Đạo chợt vang lên một tiếng kêu thảm khốc, âm thanh rất đanh thép, trong bầu không khí như thế này rõ ràng nó càng mang một màu sắc quỷ dị. Không cần đoán cũng biết là điện thoại ai gọi đến. Lục Đạo nhìn qua 13 khi đó đã trở lại trạng thái bình thường, khẽ gật nhẹ đầu. Kẻ có thể nhấc lên rồi đặt xuống mới là người làm việc lớn. Tuy nội dung trong trang giấy đó quả thật chấn hãn lòng người, song 13 có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trong thời gian ngắn như vậy, chỉ với điểu này thôi cũng thấy ông ta không phải người thường. Bởi ngay cả bản thân Lục Đạo, lần đầu tiên khi đọc được nội dung này, thời gian chìm vào trạng thái hỗn loạn cũng còn dài hơn 13 nhiều.
Đã không cần lo lắng cho 13 nữa, Lục Đạo tất nhiên để dành tâm tư cho một chuyện khác, rút điện thoại ra nói: "Là tôi đây."
Trong điện thoại quả nhiên truyền ra giọng già nua song lại tràn ngập khí thế của Đơn Đao: "Điều tra cho tôi một người, tôi muốn toàn bộ tài liệu về hắn."
"Oh?" Lục Đạo có chút bất ngờ, hỏi: "Là ai?"
"11, Sở Nguyên, hoặc là Băng..."