<TABLE class=MsoNormalTable style="mso-cellspacing: 0in; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in" cellSpacing=0 cellPadding=0 border=0><TBODY><TR style="mso-yfti-irow: 0; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-lastrow: yes"><TD style="BORDER-RIGHT: #ece9d8; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: #ece9d8; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-BOTTOM: 0in; BORDER-LEFT: #ece9d8; WIDTH: 100%; PADDING-TOP: 0in; BORDER-BOTTOM: #ece9d8; BACKGROUND-COLOR: transparent" width="100%">
"Hèm hèm...!" Âu Dương Lâm gặng ho, giọng cảnh cáo: "Nói bừa gì vậy? Trẻ con to xác không hiểu gì hết!"
Âu Dương Ninh trừng mắt: "Anh mới trẻ con! Không hiểu thì đừng nói linh tinh!"
Âu Dương Lâm hừm hừm hai tiếng: "Cả cha cũng không phản đối, cô lại định âm mưu gì nữa thế?"
"Mặc kệ cha, em không đồng ý!"
"Được rồi...!" Âu Dương Nguyệt Nhi không thể nghe tiếp được nữa, hỏi lảng đi: "Đại ca, còn chưa đến sao? Liệu anh có lạc đường không vậy?"
Âu Dương Lâm bực dọc: "Sắp tới rồi, qua chỗ đèn đỏ kia là tới. Chỗ này anh đi cả mười mấy lần, đừng có nghi ngờ..."
Đúng lúc ấy, 11 chợt ngồi thẳng người dậy, hai mắt lóe sáng, chằm chằm nhìn vào một tòa cao ốc sâu bên đường phía tay phải. Hành động bất ngờ của hắn khiến tất cả mọi người trong xe giật thót mình, Âu Dương Lâm vội nắm chặt vô lăng, hỏi nhanh: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì...!" 11 lại nhắm mắt, ngả lưng dựa vào ghế.
Âu Dương Ninh bất mãn, làu bàu: "Không đâu rỗi hơi, làm người ta sợ chết đi được!"
Ba người kia lại không khỏi có chút bất an, bởi đều hiểu rõ khả năng và con người 11. Nếu không có chuyện xảy ra, hắn tuyệt đối sẽ không có biểu hiện kỳ quái như vậy. Nhưng 11 đã không nói thì họ cũng không tiện truy hỏi tiếp.
Bầu không khí lại trở nên trầm lắng, cũng may không bao lâu sau Âu Dương Lâm dừng xe trước cổng một câu lạc bộ thể hình, đoạn hất đầu: "Đến rồi!"
Năm người xuống xe, 11 ngẩng đầu nhìn qua. Cửa sổ tầng hai tòa nhà treo một tấm biển khá lớn: "Câu lạc bộ thể hình Hoàng thất". Thời đại này mà cả câu lạc bộ thể hình thẩm mỹ cũng có thể dính dáng tới hoàng thất! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Âu Dương Lâm dẫn cả bọn lên quầy lễ tân tầng hai. Ba cô tiếp tân đã nhìn thấy họ từ xa, một cô nhìn Âu Dương Lâm tươi cười: "Chào anh Âu Dương!"
Âu Dương Lâm bước lên trước, đập nhẹ vào tủ quầy chào lại, nói: "Tôi đưa mấy người bạn đến ghi tên tham gia."
Cô nhân viên nhìn qua bốn người phía sau, ánh mắt dừng lại đôi chút trên khuôn mặt che kín mít của Âu Dương Nguyệt Nhi, chợt mừng rỡ thốt lên: "Ấy, cô đúng là Âu Dương Nguyệt Nhi?!"
Hai tếp tân kia lập tức "oa" lên một tiếng, xúm lại chằm chằm nhìn vào, đoạn hớn hở reo lên: "Hây, đúng là Âu Dương Nguyệt Nhi rồi...!"
May mà lúc này là giữa trưa, trong nhà hầu như không có người, bằng không Âu Dương Nguyệt Nhi chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bị đám đông vây kín. Cô lịch sự nhìn ba người mỉm cười, Âu Dương Lâm sốt sắng đập tủ quầy, đằng hắng: "Em gái tôi chứ ai đâu! Mau mau lên, không tôi tố cáo với ông chủ các cô bây giờ!"
Cô gái tiếp tân có vẻ đã rất quen với Âu Dương Lâm, không có vẻ gì sợ hãi, cười hì hì đưa ra bốn tấm phiếu đăng kí.
Âu Dương Lâm nhìn qua, bực mình quẳng trở lại: "Làm gì thế? Đây là phiếu đăng ký thể hình?"
Cô gái vỗ trán, cười trừ: "Xin lỗi, thấy đại minh tinh tôi xúc động quá!" Nói đoạn vội vàng lấy bốn phiếu đăng ký khác.
Âu Dương Lâm đưa cho mỗi người một phiếu, chính gã là hội viên cũ nên không cần. Thực ra gã muốn đưa Nguyệt Nhi tham gia trò chơi này từ lâu nhưng vì thời khóa biểu của cô quả thực quá dày nên lần này mới là lần đầu đến. Âu Dương Ninh thì đương nhiên, vì Âu Dương Bác chắc chắn sẽ không đồng ý để con gái út đi xa như vậy trước khi tốt nghiệp.
11 và Nhược Thủy nhanh chóng điền các nội dung do Phó Kiều Kiều sắp đặt. Bốn người viết xong trả lại quầy, sau đó Âu Dương Lâm nộp lệ phí tham gia. Năm người ngốn mất hơn mười nghìn tệ, đúng là đã khiến gã không khỏi xót ruột.
Trả xong hội phí, nhân viên đưa cho mỗi người một tấm thẻ khá tinh xảo, trên đó mỗi người có một dãy số hiệu. Có điều ba anh em Âu Dương Lâm nhận được ba tấm thẻ màu trắng, trong khi 11 và Nhược Thủy là màu đen.
Âu Dương Lâm lập tức ném cả năm tấm thẻ lại, hùng hổ: "Năm người chúng tôi muốn ở cùng một đội!" Lúc này 11 mới biết, màu thẻ khác nhau đồng nghĩa với việc sẽ ở các đội khác nhau.
Tiếp tân sắc mặt hiện rõ vẻ khó xử: "Nhưng đội của ba người đã phân xong rồi..."
Âu Dương Lâm bực bội lớn tiếng: "Vậy thì đá hai người khác đi, hoặc cả ba người chúng tôi đến chung đội với họ..." Vừa nói vừa chỉ vào 11 và Nhược Thủy.
"Nhưng giám đốc đã dặn......."
"Lại là giám đốc!" Âu Dương Lâm khoát tay, hừ nhạt: "Vậy thì hãy gọi giám đốc của các cô ra đây!"
"Giám đốc ở văn phòng......."
"Đi!" Tiếp tân nói chưa hết lời, Âu Dương Lâm đã phủi tay dẫn cả đoàn xông lên. Đến cửa phòng giám đốc gã cũng chẳng buồn gõ, đẩy cửa đi thẳng vào như thể nhà của mình.
Vừa đẩy cửa, Âu Dương Lâm vừa gọi: "Giám đốc Liêu... Hây, lão Bạch, Tiểu Khang, ở đây cả à?"
Trong phòng hóa ra có ba người. Một thanh niên chừng hơn 20 tuổi trong bộ thể thao nhẹ ngồi trên ghế giám đốc, hai chân gác trên mặt bàn. Một người trạc ngoài 30 một chút mặtruyen360.complet đắt tiền, tay đang bưng một ly rượu vang đứng cạnh cửa sổ. Cuối cùng là một trung niên mặc đồ công sở tuổi chừng 40 đang đứng trước bàn làm việc, vẻ hết sức khép nép.
Thấy mấy người Âu Dương Lâm bước vào, thanh niên lập tức bỏ chân xuống, hai mắt rực tinh quang nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, miệng cười đến tận mang tai: "Sao muộn như vậy mới đến?"
Âu Dương Lâm quay lại giới thiệu với bốn người: "Đây là Tiểu Khang!" Đoạn chỉ sang người đang bưng ly rượu: "Kia là Lão Bạch!"
"Lão Bạch" nhếch mép cười khổ: "Có kiểu giới thiệu như vậy sao?"
Tiểu Khang có vẻ như không còn nghĩ được gì khác, đi vòng qua bàn tới trước mặt hai chị em Nguyệt Nhi, cười nịnh bợ: "Nguyệt Nhi, Tiểu Ninh, đã lâu không gặp, hai người đúng là càng ngày càng xinh đẹp."
Âu Dương Ninh nguýt dài, giọng không chút khách sáo: "Miệng anh cũng ngày càng ngọt đấy, đã lừa được bao nhiêu cô rồi?"
Tiểu Khang cười ha hả: "Trong mắt tôi ngoài hai chị em cô, những nữ nhân khác đều không đáng để ý!"
Âu Dương Ninh bĩu môi: "Tôi rất quen thân với anh sao?"
Âu Dương Lâm hừm hừm hai tiếng, trừng mắt nhìn tên mê gái: "Biến đi! Cả em gái tôi cũng dám nham nhở, cậu không muốn sống nữa hả?"
Tiểu Khang không hề xem lời đe dọa đó ra gì, tiếp tục kiếm cớ nói chuyện với hai chị em. Có điều thực ra chỉ có một mình gã nói, còn Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh từ đầu đến cuối đều không đáp lại quá hai câu. Thậm chí cả khi Âu Dương Ninh tận lực châm biếm, Tiểu Khang không những không tức giận mà còn tỏ ra hết sức vui mừng.
Nhược Thủy ghé sát tai 11, thấp giọng: "Hai người này đều là cộm cán Thiếu Hoàng Phái, người lớn tuổi là Bạch Quản, bí thư Đông Hải, cha chính là Bạch Thủ Thành của Văn phòng Trung ương Đảng. Người kia là Khang Hữu Nghiệp, một trong Bát đại thiếu gia Kinh thành, ông ngoại anh ta là An Hải Đào Bí thư Trung ương, cha là Khang Gia Hòa ở Quốc Vụ Viện..."
Giọng cô rất nhỏ, ngoài 11 không ai có thể nghe thấy, nhưng động tác thì thào đã vô tình gây chú ý của Bạch Quản. Gã đưa mắt nhìn về phía hai người: "Hai vị này là...?"
Âu Dương Lâm đáp ngay: "Bạn tôi!"
Khang Hữu Nghiệp liếc qua 11 rồi rời mắt ngay sang Nhược Thủy, dừng lại một hồi khá lâu lại tiếp tục cười nói với chị em nhà Âu Dương.
Bạch Quản bưng ly rượu đi tới, hỏi: "Hai vị là công tác ở đâu vậy?"
"Bạn tôi làm thương mại!" Âu Dương Lâm vỗ nhẹ vai 11, lần này hắn không tránh. Âu Dương Lâm lần đầu tiên vỗ trúng vai 11, xúc động đến mức phải vỗ thêm mấy cái nữa.
"Ồ... Là thương mại gia tộc sao?"
Âu Dương Lâm không biết thân phận hiện giờ của 11, đành nhún vai cười cười. 11 lên tiếng ngay: "Tôi chỉ là làm thuê cho một công ty quần áo tại Triết Nam..."
Bạch Quản khẽ gật đầu, ừm một tiếng vẻ không còn hứng thú, đoạn quay sang Nhược Thủy: "Còn vị mỹ nữ này?"
Nhược Thủy cười nhẹ: "Tôi họ Hàn. Hàn gia Kinh Châu, có lẽ anh có nghe nói?"
Bạch Quản lập tức nổi lại hứng, gật đầu: "Ông vua bất động sản Kinh Châu, Hàn Hưng Quốc là thế nào với cô?"
"Bác hai của tôi!"
"Tôi nhớ Hàn Hưng Quốc có ba anh em, vậy cha cô là....?"
"Hàn Hưng Nghiệp!" Nhược Thủy cười gượng gạo: "Đừng nói tới họ nữa được không? Mất hứng lắm!" Giọng điệu tỏ ra vô cùng bất mãn.
Lúc này 11 đã khẳng định, Nhược Thủy rất có khả năng diễn xuất. Cô giả làm con gái nhà phú hào rất điệu nghệ, vừa vẫn giữ vẻ nhu mì vừa thể hiện ra tính khí kiêu ngạo đặc trưng của con nhà giàu. Thực ra hắn không biết, cha Hàn Tiểu Nhu quả thực chính là Hàn Hưng Nghiệp, còn Hàn Hưng Quốc ông vua bất động sản Kinh Châu, đúng là bác hai thật trăm phần trăm của cô.
Liệt Hỏa có cả thảy bốn người con, ba trai một gái. Cả bốn người đều đã thành gia lập nghiệp, an cư ở Kinh Châu, trong khi Liệt Hỏa thường xuyên ở Kinh thành, thỉnh thoảng mới về nhà thăm họ. May mà phát hiện ra Nhược Thủy có dị năng trời phú nên lão mới kiếm cớ giữ cô ở bên cạnh, bằng không bấy nhiêu năm tiếp theo Liệt Hỏa phải cô độc một mình rồi.
Tửu Quỷ vẫn thường xuyên trêu đùa: "Lão già không chết, nhà cửa bạc tỉ còn ở lì đây làm gì? Về hưu sớm hưởng phước với con cháu đi, đâu cần lấy nắm xương già đi bán mạng? Cái ghế của ông cũng sớm nhường cho tôi được rồi!"
Nghe câu này, Liệt Hỏa chỉ có thể cười khổ. Lúc trẻ gia cảnh lão không được tốt, thậm chí còn có thể nói là vô cùng khốn khó. Vì thế khi được Long Hồn triệu tập, Liệt Hỏa đã nhắm vào mức lương cao mà đồng ý ngay, vả lại bản thân cũng có ý đồ làm nên sự nghiệp lớn nên đã để vợ cùng bốn đứa con thơ ở lại, một mình lên Kinh thành. Do khoản lương cao của Liệt Hỏa, cuộc sống gia đình lão được cải thiện đáng kể. Vợ Liệt Hỏa lại hết sức tiết kiệm, số tiền lão gửi về đều để dành phần lớn, chỉ lấy ra một phần nhỏ duy trì cuộc sống, hơn hai mươi năm tích cóp cũng được một khoản tài sản không nhỏ. Sau khi vợ Liệt Hỏa qua đời, số tiền này được để lại cho các con. Trong số nhi tử của Liệt Hỏa, con trai thứ hai Hàn Hưng Quốc nổi lên là người có con mắt xuất chúng, được ba người kia toàn lực ủng hộ, bán ngôi nhà cũ cộng thêm số tiền thừa kế đưa vào kinh doanh, mua thêm nhiều đất đai nhà cửa. Qua mấy năm vật lộn phấn đấu, cuối cùng họ kiếm được rất nhiều tiền, gia nhập hàng ngũ thượng lưu giàu có.
Lúc Nhược Thủy mới ra đời, cả nhà vẫn còn đang trong thời kỳ kham khổ phấn đấu. Đến năm cô 7 tuổi, gia tộc mới xem như ngẩng được đầu lên. Có điều vừa lúc đó thì cô được Liệt Hỏa đưa đến Kinh thành, ngày ngày khắc khổ luyện tập, vì thế cũng hầu như không được hưởng thụ những biệt đãi của con em nhà giàu.
Biết Nhược Thủy là con nhà phú thương, Bạch Quản rất khách khí mời cô ra một chỗ nói chuyện, ý đồ rõ rệt lôi kéo cô và gia tộc về phía y.
Phía bên kia, Âu Dương Lâm vỗ nhẹ vào vai người thứ ba vẫn đang đứng ngẩn ra một chỗ: "Giám đốc Liêu này, nhân viên của anh không hiểu làm việc kiểu gì vậy?"
Mấy lời lập tức làm Khang Hữu Nghiệp chú ý, quay phắt đầu lại hỏi: "Là ai đã ăn gan hùm mật báo, dám làm cho đại thiếu gia nhà Âu Dương chúng ta tức giận?"
"Đủ rồi." Âu Dương Lâm trợn mắt: "Tôi không phải, các người mới là đại thiếu gia!"
Bạch Quản đang nói chuyện với Nhược Thủy, gật đầu xin phép rồi bưng ly rượu đi tới, cười xòa: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có gì... Tôi muốn đổi đội, mấy cô em ngoài cửa không cho. Thế là cái lý gì chứ?"
"Đổi đội à?" Khang Hữu Nghiệp khựng người: "Đổi thế nào?"
Âu Dương Lâm chỉ vào 11 và Nhược Thủy: "Tôi muốn cùng đội với hai người bạn này, họ cứ nằng nặc nói là giám đốc đã thu xếp xong xuôi, không cho đổi!"
"Thì ra là chuyện này!" Khang Hữu Nghiệp gật đầu: "Là tôi sắp xếp đấy. Đội của chúng ta cả thảy có 7 người: anh, Nguyệt Nhi, Tiểu Ninh, tôi, lão Bạch, Trương Hoàng và Hiểu Kiều. Bảy người bạn cũ chúng ta ở cùng chỗ, một mặt vì đều đã quen biết, phối hợp cũng tốt hơn, mặt khác cũng có thể chăm sóc cho Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh..."
Âu Dương Lâm thoáng ngây người: "Không có cố vấn an ninh tham gia sao?"
Khang Hữu Nghiệp chẹp miệng: "Đội khác có, đội của chúng ta thì không. Mấy người chúng ta đều là những tay kỳ cựu, cần gì cố vấn an ninh?" Dừng một lát hắn huênh hoang: "Chẳng phải anh rất có ý với Hiểu Kiều sao? Tôi đã đặc biệt bố trí mấy người cùng một đội, nếu anh cứ khăng khăng chuyển sang đội khác thì đừng có hối hận!"
"Hối hận cái con khỉ!" Âu Dương Lâm xì mạnh: "Ma mới có ý với nha đầu điên ấy! Ai thế nào mặc kệ, tôi phải ở chung đội với Sở Nguyên và Tiểu Nhu!"
"Cũng được!" Khang Hữu Nghiệp khẽ gật đầu: "Vậy tôi sẽ xếp cho anh sang đội của họ, chúng tôi sẽ điều một người khác từ đó sang."
"Không phải một, là ba!" Âu Dương Lâm giơ ba ngón tay: "Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh cũng phải theo tôi."
Khang Hữu Nghiệp lập tức xịu mặt xuống: "Không được, liền một lúc điều chuyển ba người, không thể kịp!"
"Tôi mặc kệ. Thế này đi, năm chúng tôi tự lập thành một đội, phía các anh cứ tùy tiện xử lý!"
Khang Hữu Nghiệp dứt khoát: "Không được!"
"Tôi bảo được là được!"
"Không được!"
Âu Dương Lâm xắn tay áo lên, quát: "Thế nào, lại thích đánh nhau hả?"
"Anh.....!" Khang Hữu Nghiệp hằn học nghiến răng.
Nếu không phải Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh đều là em gái Âu Dương Lâm, gã thề không sợ thằng cha ngang tàng này..<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:truyen360.com:office:office" /><o:p></o:p>
</TD></TR></TBODY></TABLE>
<o:p></o:p>