Nhân Gian Băng Khí

Chương 686: Gia gia, ông chết đi (1)

Diệp Tiệu mang bao tay mở cửa xe vào tỉ mỉ quan sát, trên khung cửa xe có một vết đạn, viên đạn ở đó đã được lấy đi xét nghiệm. Từ vị trí của viên đạn có thể phán đoán, vị trí của nạn nhân và hung thủ lần lượt là ghế lái xe và ghế sau xe, hung thủ bắn một phát xuyên thủng đầu tài xế, viên đạn xuyên qua đầu rồi găm vào cửa kính xe. Bắn thủng đầu nhưng lại không xuyên thủng cửa kính, có thể kết luận uy lục của súng không lớn. Hơn nữa, một súng xuyên thủng đầu nhưng chỉ có máu bay dọc chứ không bay ngang, chắc chắn hung khí không phải những loại hạng nặng như Desert Eagle, một viên đạn có thể bắn cho đầu vỡ tan tành.

Diệp Tiêu chống thắt lưng nói:" Là súng cỡ nhỏ..."

Viên cảnh sát đi cạnh hắn gật đầu.

Diệp Tiêu lại hỏi:" Thân phận nạn nhân ra sao ?"

"Đã xác minh, nạn nhân tên Lý Quốc Hối, là người Tây Thành Long quốc, bốn mươi bảy tuổi, gia cảnh bình thường, không có nợ nần gì. Chiếc xe này là do hắn thuê, người phụ trách cũng đã khai hắn không phải chủ xe. Chủ xe đã được chúng ta mời đến cục lấy khẩu cung rồi."

Diệp Tiêu gật đầu, rồi lại hỏi:" Có ai chứng kiến không ?"

Viên cảnh sát lắc đầu:" Không có. Hải thiên lộ buổi tối rất ít người qua lại. Muốn tìm một nhân chứng rất khó."

Diệp Tiêu cởi bao tay rồi trở lại bên cạnh xe mình. Hắn châm một điếu thuốc rồi rít sâu một hơi, thở ra một luồng khói trắng thật dài, hỏi:" Ừm... Tư trang của nạn nhân có còn không ?"

"Còn. Tiền mặt, nhẫn, đồng hồ,điện thoại vẫn còn. Không mất. Đã liên hệ gia đình nạn nhân đến nhận lại di vật."

"Vậy loại trừ khả năng giết người cướp của." Diệp Tiêu đau khổ xoa trán, thực sự là rất phiền phức. Hắn rít vài ngụm thuốc rồi nói:" Tra xem nạn nhân có thù oán với ai không, có kẻ thù nào không."

Viên cảnh sát gật đầu, ghi nhớ lời Diệp Tiêu nói vào trong lòng.

Lúc này, Diệp Tiêu bỗng nhiên giơ tay lên, ngón tay chĩa về phía viên cảnh sát "bắn" một súng.

Viên cảnh sát ngẩn người, rất nhanh hiểu được vị đại đội trưởng này đang bắt chước những gì tên sát nhân làm. nguồn TruyenFull.com

Mà Diệp Tiêu "bắn" xong liền hình như lại lâm vào khó khăn, khi thì trầm tư, khi thì nhíu mày, khi thì lắc đầu. Cuối cùng nói:" Hung thủ lúc đó ngồi ở ghế sau, nếu như là báo thù, ngươi có cho rằng nạn nhân sẽ để kẻ thù lên xe rồi đi đến đây không ?"

Viên cảnh sát suy nghĩ rồi nói:" Khả năng lúc đó hung thủ dùng súng uy hiếp nạn nhân đến đây chăng?"

Diệp Tiêu hỏi:" Có biết người cuối cùng mà nạn nhân gặp là ai không? Ở đâu?"

Viên cảnh sát lắc đầu:" Vẫn chưa tra ra."

"Đi mau đi, vấn đề này rất quan trọng."

"Vâng."

Diệp Tiêu khổ não nhìn về phía đầu đường, nhìn về bên kia một hồi, hắn bỗng nhiên mông lung nghĩ, chỉ cách Hải thiên lộ có một con đường thôi là một phố buôn bán khác. Quảng trường đó khác hẳn với Hải thiên lộ, một bên thì cứ tối đến là vắng lặng tan hoang, một bên thì cực kỳ náo nhiệt.

Diệp Tiêu mở cửa chui vào xe, ngồi trên xe suy nghĩ một chút rồi nổ máy di về khu phố buôn bán kia. Cũng không biết là ông trời run rủi hay số hắn khốn nạn mà khi chạy đến đầu đường, hắn bỗng nhiên thấy một chiếc xe việt dã màu đen chạy qua, từ ánh đèn hắn có thể thấy rõ thanh niên ngồi trong xe.

Cho đến khi chiếc xe việt dã kia đã đi thật xa, cái miệng đang há không khép lại được của Diệp Tiêu mới lên tiếng:" DM! Sao lại xui thế chứ ?"

Diệp Tiêu đúng là rất không may, bởi vì đúng lúc này hắn lại gặp phải người không muốn gặp nhất.

Ngay tại lúc Mười Một phiền não vì DK, mà Diệp Tiêu thì phiền não vì Mười Một, thì trong một căn biệt thự xa hoa ngoài ngoại ô.

Căn biệt thự này là sản nghiệp của Trương gia, cũng như rất nhiều căn biệt thự khác ở các thành phố khác của Long quốc. Sau khi Trương Chấn tới kinh thành, căn biệt thự này lập tức trở thành hành cung của hắn.

Lúc này đã hơi hừng đông, nhưng trong căn biệt thự vẫn sáng trưng. Đơn giản là, vị nữ chủ nhân hiện tại rất sợ tối.

Dương Tư Vũ không ngủ, nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen đứng trước gương nhìn trái nhìn phải. Trước Dương Tư Vũ dù chỉ trưng diện bình thường thôi đã vô cùng xuất chúng. Nay sau khi trang điểm tỉ mỉ, nàng từ vịt con xấu xí, không, là từ thiên nga xinh đẹp chinh xác biến thành phượng hoàng.

Nhìn bản thân trong gương, Dương Tư Vũ cũng thiếu chút nữa không nhận ra chính mình nữa. Đây chính là nàng sao? Lãnh diễm, minh mị, một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tựa như một đóa hồng đen diễm lệ. Trên cổ nàng không mang bất cứ phục sức gì, không phải là Trương Chấn không cho, mà là không có trang sức nào có thể hợp với khí chất của nàng. Nếu như nàng muốn đeo dây chuyền hay thứ gì đó như vậy, trái lại còn chướng mắt. Cho nên trên người nàng chỉ có một chiếc khuyên tai đường nét đơn giản. Dù có như vậy, khí chất của Dương Tư Vũ vẫn vô cùng xuất chúng, trên người quý khí tràn ngập.

Đều nói khí chất phải được bồi dưỡng qua năm tháng, thế như quý khí của Dương Tư Vũ dường như tự nhiên mà có, chỉ cần mặc một bộ lễ phục, ăn diện tỉ mỉ một chút, là đã thừa sức cạnh tranh với các tiểu thư quý phụ khác rồi.

Nhìn lại bản thân trong gương, Dương Tư Vũ vẫn hài lòng với dáng dấp bản thân hiện tại.

Nếu có người nói nàng tự kỷ đến nửa đêm không ngủ mà bò dậy tự soi gương thì người đó sai rồi. Dương Tư Vũ không tự kỷ, mà là không ngủ được. Từ khi rời khỏi Mười Một, nàng mắc chứng mất ngủ, tối đến không bao giờ dám ngủ. Chỉ có ban ngày mới có thể chợp mắt một chút để bù lại ban đêm không được ngủ. Huống chi tâm tình nàng hiện giờ có chút khẩn trương, cho nên không ngủ được.

Ngày mai, ngày mai nàng sẽ gặp một người rất quan trọng. Nàng cảm thấy bản thân phải ăn mặc đẹp một chút, tạo hình dáng xinh đẹp nhất của mình để nghênh tiếp người kia. Qua ngày mai, nàng sẽ bắt đầu một cuộc đời mới.

Nhìn vào bản thân trong gương, Dương Tư Vũ chưa phát giác ra khóe miệng nàng đang cong lên một nụ cười lạnh lùng. Lúc này trông nàng vô cùng quyến rũ.

Một đêm không ngủ, ban đêm khổ sở cuối cùng cũng trôi qua. Sáng sớm sau,Dương Tư Vũ đi ra khỏi phòng từ khi Trương Chấn còn chưa dậy, trong khi đó cận vệ của hắn tất cả đều đã có mặt. Thấy Dương Tư Vũ, trong mắt mấy người bảo tiêu đều lộ ra thần sắc kinh diễm. Thế nhưng bọn họ rất nhanh giấu đi sự kinh diễm, từng người một ép mình nhìn đi chỗ khác.

Nhìn thấy biểu hiện của mấy người bảo tiêu, Dương Tư Vũ chỉ cười, đi tới cửa phòng Trương Chấn nhẹ nhàng gõ cửa. Nếu như là người khác, sợ rằng đến gần cánh cửa này cũng không nổi, nhưng Dương Tư Vũ thì khác, cho dù nàng vẩy nước tiểu ở đây, bọn bảo tiêu cũng không dám làm gì. Đương nhiên, Dương Tư Vũ cũng không đi vẩy nước tiểu làm gì.

Có thể là tiếng gõ cửa quá nhẹ, Trương Chấn đang ngủ say không nghe thấy. Dương Tư Vũ lại gõ mạnh hơn vài cái, một lúc lâu sau mới truyền ra tiếng của Trương Chấn:"Mới sáng sớm ầm ĩ gì vậy!?"

« Là ta. » Dương Tư Vũ nói.

Trong phòng không có tiếng gì, chưa được mười giây sau, cửa phòng đã « cạch » một tiếng mở ra, Trương Chấn vẫn mặc áo ngủ mắt nhắm mắt mở ngáp mạnh một cái, nhưng khuôn mặt đã tươi cười nói: « Tư Vũ, dậy sớm thế a ? »

Thấy tơ máu trong mắt Dương Tư Vũ, Trương Chấn lập tức yêu thương nói:" Em đêm qua lại không ngủ ?"

Dương Tư Vũ nhẹ nhàng cười, nói lảng đi:" Không sớm nữa, đã hơn bảy giờ rồi."

Trương Chấn lại hỏi tới:" Có đúng em hôm qua lại không ngủ được không ?"

« Ừ, ta không ngủ được. »

"Thuốc ngủ anh đưa em thì sao ? Em đã uống chưa?"

Dương Tư Vũ nhạt nhẽo đáp:" Rồi. Không hiệu quả."

"Tại sao lại như vậy?" Trương Chấn nhíu mạnh mày, nói với Vĩ ca đang đứng canh bên cạnh:" Đi tìm bác sĩ kia cho ta!"

"Không cần." Dương Tư Vũ nói:" Không liên quan đến bác sĩ, là tinh thần ta có vấn đề, không ngủ được."

Trương Chấn thở dài, yêu thương nói:" Em rốt cuộc là sao? Nếu không, anh tìm bác sĩ tâm lý cho em nhé ?"

"Hôm khác nói đi." Dương Tư Vũ nhẹ cắn môi, cất tiếng hỏi:" Chuyện này, ngươi chuẩn bị như thế nào ?"

"Đã sớm chuẩn bị tốt." Trương Chấn thở dài:" Em thật sự phải làm vậy sao?"

Dương Tư Vũ trong mắt hiện lên một tia dứt khoát:" Đúng." Dừng một chút, nàng lại hỏi:" Ngươi sợ."

Trương Chấn cười khổ:" Ta chỉ hy vọng em không hối hận."

Ánh mắt Dương Tư Vũ trong thoáng chốc trở nên sắc bén, lạnh giọng nói với hắn:" Ta hối cái gì ?"

« Được rồi, là anh nói sai. Xin lỗi. Em đừng giận được chứ ? » Trương Chấn vội vàng giơ tay nói: « Anh nói rồi, chỉ cần em muốn gì, anh sẽ làm cho em. Cho dù là lên trời anh cũng làm cho em. »

Ánh mắt Dương Tư Vũ lại chuyển qua êm dịu, nàng thở dài: « Ta biết ngươi rất tốt với ta, thế nhưng chuyện này không giải quyết được, thủy chung vẫn nặng trong lòng ta, khó chịu đến ngủ cũng không được. »

"Anh biết, anh biết." Trương Chấn vội vàng gật đầu:" Yên tâm đi, sự tình mình ta an bài được rồi."

"Ừm." Dương Tư Vũ khẽ gật đầu, sau đó lại cắn môi hỏi:" Ta có đúng là rất xấu xa hay không ?"

Trương Chấn vội vàng lắc đầu:" Không không, em là cô gái tốt nhất trên đời. Ai dám nói em xấu ? Cho dù ai cũng xấu xa đi chăng nữa cũng không đến lượt em."

Dương Tư Vũ cười hích một tiếng, nói:" Cách an ủi cửa ngươi rất đặc biệt, nghe xong quả thực đã thoải mái hơn nhiều. Cảm ơn."

Trương Chấn cười hắc hắc hai tiếng, rồi nhìn tơ máu trong mắt Dương Tư Vũ, yêu thương nói:" Tư Vũ ?"

"Ừm?"

"Em đi ngủ một chút đi ? Trời sáng rồi, không cần phải sợ nữa."

Dương Tư Vũ cười nói:" Ta sẽ cố, nhưng không biết có ngủ được không."

"Có muốn anh ở cùng không ?"

Dương Tư Vũ đảo mắt trắng dã lườm hắn, trong lơ đãng lại toát ra vẻ quyến rũ, làm cho Trương Chấn ngơ ra.

Dương Tư Vũ biết Trương Chấn với nàng thập phần mê luyến, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nàng cười nhẹ:"Ta đi ngủ trước, khi nào ngươi ra ngoài nhớ nhắc ta một tiếng."

Trương Chấn lấy lại tinh thần gật đầu:" Đã rõ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất