''Là hắn?" Mười Ba lạnh lùng nói.
Lục Đạo khẽ gật đầu: "Ngoài hắn ra thì không còn ai. Mặc dù hắn làm vô cùng kín đáo, hơn hai mươi năm nay vẫn không hề liên lạc với Ma Quỷ, nhưng đã làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Ví dụ như số kim cương hắn cất giấu ở ngân hàng Thụy Sỹ mà hai mươi năm nay hắn vẫn chưa dám động đến."
Mười ba nhìn hắn, hỏi: "Long Uy tra ra?"
"Đúng, ta bảo Long Uy điều tra chuyện này. Càng thú vị trong khi Long Uy điều tra hắn thì phát hiện không phải chỉ có chúng ta đang điều tra về hắn mà còn có một thế lực khác."
"Ai?"
Lục Đạo lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Không biết, nếu như ta đoán không lầm thì đó rất có thể là Long Hồn."
''Long Hồn." Mười Ba thì thào, bỗng nhiên nói: "Mang hắn tới gặp ta trước khi Long Hồn tìm đến hắn."
Lục Đạo lắc đầu khuyên nhủ: "Lão đại, ta không nghĩ đây là một ý kiến hay, nhất là với tình huống của chúng ta hiện giờ. Nếu đã biết rồi thì cần gì phải nhúng tay nữa? Đừng quên mục đích cuối cùng của chúng ta là chỗ đó. Nếu chuyện đó làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta thì hỏng bét. Nếu Long Hồn đang điều tra hắn vậy cứ để bọn họ xử lý hắn."
Mười Ba cúi đầu đã trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ gật đầu nói: "Ngươi nói đúng."
Lục Đạo thở phào nhẹ nhõm, may là Mười Ba cũng không phải là kẻ cố chấp, chỉ cần người khác nói đúng thì hắn sẽ nghe. Lục Đạo nghĩ ngợi sau đó còn nói thêm: "Hiện giờ Gia Cát Hoàng đang chuẩn bị để mở cửa vào, có lẽ còn cần một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này chúng ta nên giải quyết nốt những việc vẫn chưa xử lý xong. Ví dụ như...Long gia."
Mười Ba chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Đạo cười với Mười Ba, nâng ly rượu lên, nói ra: "Trong vòng một tuần lễ." Sau đó hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu.
※※※※※※※※
Kinh thành, đã vài hôm rồi mọi người không thấy ánh mặt trời. Hôm nay trời vẫn âm trầm, tựa như là áp lực trước khi mưa bão đến.
Mới sáng sớm mà vườn anh đào ngoài trấn Thiên Độ đã rất nhộN nhịp, mười người thợ đang vội vào trồng lại cây anh đào. Trồng cây vốn là một việc rất đơn giản, nhưng yêu cầu của Gia Cát Hoàng rất cao, ba sáu cây anh đào mới không những phải trồng đúng vị trí của những cây cũ mà độ lớn bé cũng phải y hệt. Việc này khiến những người thợ phải tính toán rất cẩn thật, ngay cả việc đào đất cũng phải cẩn thận từng li từng tí đấy, nếu đào hố quá lớn thì khi đặt cây xuống sẽ bị nghiêng. Cho dù yêu cầu khó đến mức này gần như không thể thực hiện, nhưng đám thợ này rất chuyên nghiệp, dù phải làm từ sáng sớm cũng không ai kêu than gì.
Việc trồng cây này làm cho rất nhiều người đi đường tò mò, túm năm tụm ba chỉ trỏ bàn tán.
Nhũng người có tuổi trong trấn đều biết ba sáu gốc anh đào này là do bậc thầy phong thủy là Dương đại sư tự tay gieo xuống vào khoảng hai ba mươi năm trước, lúc ấy Dương đại sư đã nói ba sáu cây này là câu phong thủy, dùng để điều hòa phong thủy ở trong trấn.
Kể cũng lạ, hơn hai mươi năm trước ba sáu cây anh đào này đột nhiên đều chết héo chỉ sau một đêm khỏa cây, sau đó người trong trấn liên tiếp gặp chuyện không may, nhưng phần lớn đều chỉ là chuyện nhỏ, chẳng hạn như khi trước mọi người ngủ cũng không cần đóng cửa thì nay lại xuất hiện trộm, mọi người đều đổ những chuyện này là do phong thủy không tốt. Năm trước lại xảy ra vụ "Thiên hồn lấy mạng", lúc này mọi người lại càng tin ba sáu cây này là để trấn phong thủy. Đáng tiếc nhiều năm đã trôi qua, Dương đại sư đã sớm qua đời, mà đệ tự xuất sắc của hắn năm đó là Gia Cát Hoàn không biết gặp phải chuyện gì mà lại vôc cùng chán chường, ôm một bé gái không biết ở chỗ nào về nói là con gái của hắn. Mọi người trong trấn vẫn luôn rất hoài nghi về bé gái không rõ lai lịch đó, cũng nhờ Gia Cát Tuệ càng lớn càng ngoan ngoãn hiền lành, được lòng mọi người nên mới tránh được những lời xì xào bàn tán. Gia Cát Hoàng chưa bao giờ quan tâm đến những việc đó, hắn chỉ biết sống trong chán chường. Vị đệ tử xuất sắc của bậc đại sư phong thủy này cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, rồi đến lúc không còn ai bàn luận về hắn nữa, ba sáu cây phong thủy kia cũng chìm vào quên lãng.
Đến tận một hai năm trước, trong trấn Thiên Độ đột nhiên xảy ra việc "Thiên hồn lấy mạng", cứ một khoảng thời gian thì lại có người gặp bạn thì mọi người mới nhớ đến những lời đồn về cây phong thủy. Lúc ấy một số người có tuổi trong trấn đến gặp Gia Cát Hoàng, hi vọng hắn có thể xem xem đó có phải là do phong thủy hay không hoặc thử xem có thể giải quyết được hay không, cuối cùng bị thái độ thờ ơ của Gia Cát Hoàng làm cho tức giận. Vị đại sư phong thủy cuối cùng trong trấn cũng không chịu giải quyết việc này, mọi người đều đã hoàn toàn mất tin tưởng, càng lúc càng có nhiều người chuyển đi, trấn Thiên Độ càng lúc càng vắng vẻ.
Không ngờ sáng sớm hôm nay khi mọi người thức dậy thì phát hiện dường như có người đang trồng lại ba sáu cây phong thủy kia, mà người trồng cây dường như chính là Gia Cát Hoàng, đệ tử của Dương đại sư. Lời đồn truyền đi rất nhanh, mới không bao lâu, chỉ trong chốc lát toàn bộ người trong trấn đều đã biết Gia Cát Hoàng đang trồng lại cây phong thủy. Càng lúc càng có nhiều người đến xem, họ bàn tán vô cùng rôm rả.
Thấy Gia Cát Hoàng và những người thợ này đang trồng cây, trong những người vây xem rốt cuộc có người nhịn không được, một người già khá có uy vọng trong trấn bước đến: "Tiểu Hoàng à...."
Gia Cát Hoàng ngẩng đầu nhìn ông già họ Lâm này, gật đầu đáp: "Ông Lâm."
Ông Lâm bắt tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo, lắc la lắc lư bước tới, giả vờ giả vịt nhìn xung quanh sau đó mới hỏi: "Hôm nay không bày quầy sau? Phải rồi, Tiểu Tuệ đâu?"
Gia Cát Hoàng không ngẩng đầu lên, đáp: "Tiểu Tuệ đi làm rồi."
"À, à, đúng, đi làm." Ông Lâm gật đầu liên tục sau đó nói: "Tiểu Tuệ đúng là một cố gái tốt...người trẻ tuổi mà đã chín chắn như nó cũng không nhiều. Phải rồi, Tiểu Tuệ vẫn chưa có bạn trai phải không? Ta có đứa cháu đang du học ở nước ngoài, sang năm nó sẽ về, liệu lúc đó cho nó và Tiểu Tuệ gặp mặt làm quen được không?"
Gia Cát Hoàng cười thản nhiên, nói: "Việc của người trẻ tuổi thì cứ để cho chúng nó tự lo đi."
Mặc dù Gia Cát Hoàng không từ chối thẳng nhưng nói vậy đã là từ chối một cách nhã nhặn rồi, ông Lâm không dây dưa vấn đề này nữa, chuyển sang chuyện khác: "Phải rồi, ở đây đang làm gì vậy? Ba sau cây phong thuỷ này là năm xưa sư phụ của ngươi trồng, không phải ông ấy nói không được tùy tiện động đến chúng sao?"
Gia Cát Hoàng vừa chỉ huy những người thợ đặt cây vào một hố vừa nói: "Những cái cây mà sư phụ ta trồng năm đó đều đã chết khô, mấy năm nay ta không tìm được giống mới nên cũng không động đến nó. Gần đây có người quen giúp ta tìm được giống cây nên ta mới tiến hành trồng lại."
"À, À." Ông Lâm hiểu ra, nói: "Loại mới này có thể trấn phong thủy không? Về sau sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?" nguồn TruyenFull.com
Gia Cát Hoàng biết hắn đang nhắc đến chuyện gì, cũng biết vụ "Thiên hồn lấy mạng" không liên quan đến phong thuỷ, đương nhiên hắn không thể nói chuyện đó ra, càng không thể nói ba sáu cây này không phải là cây phong thủy mà là mấu chốt để mở ra một trận pháp thượng cổ ở trong trấn. Hắn liền trả lời qua loa: "Có lẽ vậy."
Ông Lâm cười tươi như hoa, gật đầu liên tiếp, nói: "Thì ra không có giống thích hợp nên ngươi mới không làm gì? Sao không nói ra chứ? Làm cho người trong trấn đều hiểu lầm ngươi rồi. Để ta giúp ngươi giải thích chuyện này với bọn họ."
Ông Lâm vừa lải nhải vừa đi về, kể lại những gì Gia Cát Hoàng vừa nói vói mọi người, trong đám người nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô, ánh mắt khi nhìn Gia Cát Hoàng đã thân thiện hơn rất nhiều. Gia Cát Hoàng không để tâm đến chuyện này, chỉ tập trung chỉ đạo những người thợ đo khoảng cách, đào cây cũ ra, trồng cây mới như thế nào như thế nào. Mất cả buổi sáng mới trồng được hai cây. Thấy đã gần giữa trưa, những người thợ mới tạm thời nghỉ ngơi, đến nhà hàng gần đó để ăn trưa.
Việc Gia Cát Hoàng trồng lại cây phong thủy trong chốc lát đã lan ra khắp trấn, những người trong thị trấn luôn nơm nớp lo sợ suốt hai năm qua khi nghe được tin này liền vui vẻ tươi cười. Trấn Thiên Độ đã ảm đạm suốt hai năm nay, lúc này lại nhộn nhịp lên được một chút.
Một bàn ăn trong nhà hàng Hồng Môn Yến, không khí cũng đang tràn ngập vui mừng.
"Cạch" chén rượu rỗng bị đặt mạnh lên bàn, ly rượu vốn tràn đầy đã bị nốc cạn.
Vương Thiên Ngân lau miệng xong, thở ra một hơi: "Thật thoải mái, thì ra uống rượu khi tâm trạng tốt thật là thoải mái." Nói xong hắn lại nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, chỉ vào cái ghế trống bên cạnh, nói: "Đứng đó làm gì, ngồi xuống uống một chén với tôi đi."
Gia Cát Tuệ cười khổ, nói: "Tôi đang làm việc..."
Vương Thiên Ngân vẫy tay nói: "Ngươi yên tâm, quản lý của các cô còn mong được như vậy ấy chứ, sao lại mắng cô."
"Đó là chuyện của hắn, tô phải làm tốt công việc của mình." Gia Cát Tuệ đặt thực đơn lên trước mặt hắn, giục: "Rốt cục anh có gọi món không? Tôi đã đứng đợi năm phút rồi mà anh vẫn chỉ uống rượu."
Vương Thiên Ngân cười ha hả, nói: "Con người khi gặp việc vui thì tinh thần rất thoải mái, uống rượu là để chúc mừng chính mình." Nói xong hắn lại đưa thực đơn lại, nói: "Cô gọi giúp tôi đi, cô thích ăn gì cứ gọi, xong thì ngồi ăn cơm với tôi."
Gia Cát Tuệ nhấn mạnh: "Tôi đang làm việc."
Vương Thiên Ngân nhún vai nói: "Hôm nay tôi rất vui, muốn tìm một người bạn để chia sẻ. Nhưng tôi không có nhiều bạn bè, chỉ có cô là thân với tôi nhất, vậy nên đành phải làm phiền cô rồi. Yên tâm, tôi sẽ giải thích với quản lý của các cô, cùng lắm thì xin cho cô nghỉ một ngày."
"Cảm ơn, không cần đâu." Gia Cát Tuệ cầm lấy thực đơn, nhìn hắn vài lượt rồi chợt nói: "Anh có chuyện gì mà vui vậy? Có phải liên quan đến người hôm qua hay không?"