Nhân Gian Băng Khí

Chương 857: Đánh ra Băng Cốc(thượng)

"Ầm" cửa phòng bị đá văng ra, bốn gã đàn ông Thái Lan đồng thời lao vào, mỗi người đều cầm trong tay một khẩu súng lục giảm thanh, vừa lao vào đã giương súng bắn bừa. Tiếng tạch, chíu không ngừng vang lên, gương và đèn vỡ nát.

Có điều tiếng súng cũng nhanh chóng dừng lại bở vì bọn họ phát hiện trong phòng vốn chẳng có ai. Bốn người nhìn nhau, người đâu rồi? Khi bốn người này đang sững sờ thì một khẩu súng lục giảm thanh thò ra từ phía sau cửa, Mười Một bắn bốn phát liên tiếp mà không cần ngắm, mỗi lần tiếng 'tạch' vang lên thì đều có một kẻ đầu tóe máu sau đó gục xuống.

Lúc này hai người đứng ở bên ngoài đã phát hiện ra Mười Một đang nấp sau cửa. Khi Mười Một bắn viên đạn thứ tư, hai người cũng đồng thời giơ súng lên, cầm M4A1 có gắn giảm thanh nhả đạn về phía cánh cửa. Có điều Mười Một đã nhanh chân vọt ra, những viên đạn kia không thể bắn trúng hắn mà chỉ có thể bắn nát cánh cửa kia.

Mười Một tránh đạn sau đó bắn về phía ngoài cửa một phát, hắn cũng chỉ có đủ thời gian để bắn một phát. Tiếng súng vang lên, mi tâm của một trong hai gã liền tóe máu, đầu hơi ngửa về phía sau sau đó ngã gục xuống. Nhưng người còn lại cũng không vì vậy mà sợ hãii, hắn chỉ hơi kinh ngạc tốc độ phản ứng của Mười Một sau đó nhanh chóng có phản ứng, không, thèm nhìn gã đồng bọn đã chết một lần nào, vừa nhả đạn vừa lao vào trong phòng.

Mười Một lao ra từ sau cửa sau đó nổ súng chỉ trong chớp mắt, hai chân vừa chạm đất hắn liền lăn một vòng tới gần chân giường, mũi chân hất túi du lịch về phía cửa sổ, sau đó đá cả túi du lịch của Thiên Táng ra ngoài.

Tiếng thủy tinh vỡ 'loảng xoảng' vang lên, hai túi du lịch và mảnh thủy tinh vỡ đều rơi xuống dưới. Mười Một cũng lao theo túi du lịch, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Đây chỉ là tầng hai, với thân thể như của Mười Một thì chỉ cần hơn chùng chân khi rơi xuống đất là có thể triệt tiêu được lực khi nhảy từ trên cao xuống.

Hai chân vừa mới chạm đất Mười Một liền vung tay bắn vào cửa sổ mình mới nhảy ra mà không cần quay đầu nhìn."Tạch", ánh lửa đầu nòng lóe lên, gã đàn ông kia vừa mới đuổi đến cửa sổ, chưa kịp phản ứng gì đã ngã vật ra đất, ở mi tâm của có một cái lỗ, máu tuôn ào ạt. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mười Một không thu súng ngay mà lại giương súng về phía bên phải,. Ở bên phải hắn có một người dường như là nhân viên vệ sinh của khách sạn đang giặt một đống ga trải giường cao như núi. Từ lúc Mười Một phá cửa sổ lao ra thì nàng liền sững sờ nhìn hắn rơi xuống mắt đất, mãi đến tận khi tận mắt thấy Mười Một nổ súng giết người nàng mới có phản ứng, lộ ra vẻ sợ hãi, há to mồm muốn thét lên theo bản năng. Đúng lúc này, khẩu súng trong tay Mười Một lại nhả đạn, một viên đạn găm thẳng vào đầu nhân viên vệ sính này, thân thể nàng run lên, ngã ngửa lên đống ga trải giường ở phía sau, máu tươi chảy ra từ trán nhanh chóng nhuốm đỏ đống ga trải giường.

Mười Một giết thêm một người nhưng vẫn chưa thu súng ngay, hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ một căn phòng ở tầng bốn. Ở sau cửa sổ tầng bốn, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi hơi hé miệng, nhìn hắn với vẻ giật mình. Khi Mười Một nhìn lên, nó bỗng run rẩy, xoay người định bỏ chạy. Nhưng đúng lúc này, kính cửa sổ bỗng vỡ ra, một viên đạn xuyên qua cửa kính, găm thẳng vào thái dương của bé trai, máu tươi phụt ra, bắn lên cửa sổ đang có một lỗ đạn, tạo thành một lớp máu mỏng. Mà đứa bé trai này ngã sấp xuống mặt đất, không thấy cử động gì nữa.

Giết hai người vô tội cũng chẳng là gì với Mười Một, với người như bọn hắn giết người cũng như ăm cơm vậy, lẽ nào ngươi sẽ đau lòng vì một con cá ngươi đã ăn? Người không phải là cá, thế nhưng với Mười Một thì mạng người có khi còn chẳng bằng một con cá.

Xác nhận không còn ai nhìn thấy hắn xong, Mười Một mới lạnh lùng xách túi du lịch đi, vừa đi vừa nói: "Walker, đến chỗ ta ngay."

Cùng lúc đó, trong một con hẻm cách khách sạn khá xa. Trong ngõ hẻm này có tám cái xác đang nằm ngổn ngang, tám người này chết rất thảm, ba người dường bị kẻ khác dùng vật sắc cắt đứt cổ, đầu chỉ còn gắn với thân bằng một chút xương và da. Thế nhưng nếu pháp y kiểm nghiệm thì sẽ phát hiện ba người này không phải bị vật sắc cắt cổ mà vết thương được gây ra bởi móng của loài động vật nào đó. Có thể cắt cổ người ta bằng móng vuốt, rốt cuộc là loại quái vật gì?

Ngoài ba người này ra thì cách chết của năm người kia rất khác nhau, ít thảm nhất là bị vặn gãy cổ. Nhưng ở lồng ngực mỗi cái xác đều có một lỗ hổng, trong cơ thể không còn trái tim. Máu tươi thấm đẫm mặt đất và bức tường, máu phun ra từ lồng ngực những người này ra, vết máu dài nhất dài đến tám, chín mét. Hơn nữa máu vẫn chưa khô, máu ở trên tường vẫn đang chầm chậm chảy xuống.

Trên một cái xác, Tiểu Bạch đang chổng mông, đầu chúi vào lồng ngực cái xác, sau đó nó lôi trái tim ra, ăn ngon lành. Ăn xông nó thè lưỡi liếm liếm môi, lộ ra vẻ thòm thèm. Có điều ngoài Thiên Táng và Walker thì nơi này chẳng còn trái tim nào nữa. Nó buồn bực lắc đầu, oán hận nhìn Thiên Táng và Walker, trách sao bọn họ không dẫn thêm vài người đến đây, sau đó Tiểu Bạch rung người, máu đang dính trên lông nó bắn hết ra ngoài.

Thiên Táng há hốc miệng hồi lâu vẫn không khép lại, hai mắt lồi ra, nhìn Tiểu Bạch ''đáng yêu'' như đang nhìn quái vật.

Mẹ ơi, con vật nhỏ này vẫn người sao? Không đúng, vẫn là chó sao? Tổng cộng có tám người chặn đường, Thiên Táng giải quyết hai người, Walker giải quyết một người, còn lại năm người đều bị một người, không đúng, một con chó tiêu diệt. Làm sao tay súng bắn tỉa số một của Vận Mệnh như Thiên Táng có thể chấp nhận nổi chuyện này?

Chó giết người cũng không có gì lạ, nhưng con vật nhỏ này giết người xong còn móc tim ăn, thảo nào ở cùng con chó này lâu như vậy mà chẳng thấy nó ăn gì, đến hôm nay Thiên Táng mới biết thì ra nó chỉ thích ăn tim.

Thấy Tiểu Bạch trừng mình, Thiên Táng run cả người, ngay cả cái miệng đang há hốc cũng ngậm lại theo bản năng, đồng thời hắn cũng quyết định sau này tuyệt đối không động đến con chó này. Thiên Táng nghĩ đôi móng đáng sợ của nó, cào một cái đã dễ dàng cắt đứt xương sường của những người kia. Sau đó hắn lại liên tưởng đến vết móng chi chít trên người mình, lần đầu tiên Thiên Táng cảm thấy con chó này vẫn có chút nhân tính, không đúng, là cẩu tính, ít ra nó còn thương hương tiếc ngọc hạ thủ lưu tình với hắn.

Thiên Táng lau mồ hôi lạnh trên mặt, huých nhẹ Walker, nhỏ giọng hỏi: "Nó thực sự là một con chó sao?"

Walker chép miệng, không trả lời, thực ra ngay cả hắn đến giờ cũng không biết Tiểu Bạch rốt cuộc là cái thứ gì, hắn chỉ biết là nó rất ghê gớm, trong cả trụ sở từ tiến sỹ điên nó không dám trêu chọc và Hoàng Hậu có thể đánh ngang tay với nó ra thì những người khác gặp phải nó chỉ có thể bị bắt nạt. Khi Mười Một yêu cầu đưa Tiểu Bạch đến chỗ hắn, ngay cả đám Hạ Tuyết Nhi cũng mở một bữa tiệc để đưa tiễn, trong bữa tiệc các cô gái vui mừng đến phát khóc, Goethe và Jim còn nổ súng ăn mừng việc Tiểu Bạch ra ngoài. Khi Hoàng Hậu lái ca nô đưa Walker và Tiểu Bạch đi, bọn họ còn lưu luyến đứng ở bến tàu, vẫy mạnh tay, gào to: "Đừng có trở về nữa..."

Thấy Walker không trả lời, Thiên Táng lại hỏi: "Con chó này luôn ghê gớm như vậy sao?"

Walker gật đầu "ừ" một tiếng, hắn đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc vì những chuyện như thế này.

"Má nó, sao không nói sớm." Thiên Táng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Nói sớm thì lão tử đã không dám động đến con chó này."

Mà con chó hắn đang nhắc đến cũng đã nhảy xuống cái xác mà nó vừa móc tim, vênh mặt kiêu ngạo, khệnh khạng bước tới. Thiên Táng hơi lùi về phía sau một chút, đẩy Walker lên phía trước. Hắn đã nhận ra việc bị con chó nhìn như vô hại này đến gần đáng sợ đến mức nào.

Đúng lúc này, giọng nói của Mười Một vang lên từ tai nghe da người của Walker: "Walker, đến chỗ ta ngay."

Walker không trả lời ngay mà lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi điện, sau đó nói vào điện thoại: "Lão đại, chúng ta gặp chút phiền phức..."

Walker gác máy, nói với Thiên Táng: "Lão đại cũng gặp chuyện, hắn bảo chúng ta đến chỗ hắn ngay."

"Đi thôi, đi thôi." Thiên Táng phất tay, lùi lại vài bước nữa theo bản năng, duy trì khoảng cách với Tiểu Bạch. Lúc này hắn chẳng còn tâm trí đâu mà xem gay, hơn nữa mình và Mười Một đồng thời gặp chuyện, cho dù Thiên Táng không quá thông minh thì cũng đoán được đây không phải là trùng hợp.

Hai người chạy ra khỏi ngõ, Mười Một đã đỗ xe chờ ở bên ngoài ngõ hẻm, chiếc xe này hắn trộm ở gần khách sạn. Thiên Táng và Walker chạy ra ngõ hẻm, không lên xe ngay mà nấp một bên quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai quan sát họ mới nhanh chóng chạy đến mở cửa xe chui vào. Không phải bọn họ có tật giật mình mà là quần áo của họ bị dính máu phun ra khi Tiểu Bạch móc tim, tuy dính không nhiều nhưng cũng đủ làm cho người khác chú ý.

Hai người lần lượt ngồi vào trong xe sau đó nhanh chóng thay quần áo, Tiểu Bạch thì nhảy lên đùi Mười Một, cọ cọ. Dáng vẻ ngoan ngoãn này làm cho người ta khó mà tin rằng con vật nhỏ nhìn như vô hại này vừa giết chết năm người.

Có điều dường như Mười Một không thích Tiểu Bạch lại gần mình, hắn túm lông nó ném sang ghế lái phụ sau đó lái xe đi. Tiểu Bạch buồn bực kêu nhỏ một tiếng, nằm vật ra ra vẻ oan ức, nhìn Mười Một với vẻ đáng thương.

Walker vừa cởi quần áo vừa nói: "Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Chiang Rai."

Thiên Táng ngây ra: "Đi bằng ô tô?"

"Chỉ có thể đi bằng ô tô."

Thiên Táng nhíu mày hỏi: "Vậy chỗ A Tra thì sao?"

Mười Một bình thản nói: "Có lẽ hắn đã gặp chuyện."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất