Chương 2
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường quan lộ.
Ta ghé cửa sổ, không hề kiêng nể mà ngắm nhìn Hoắc Tầm Chương.
Trời vẫn lất phất mưa.
Hoắc Tầm Chương cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Hắn khoác một chiếc áo choàng đen, che đi phần lớn gương mặt.
Nhưng vẫn có những giọt nước mưa trượt từ vành mũ xuống sống mũi thẳng tắp, rồi trôi qua đôi môi, cằm, yết hầu, cuối cùng lặn vào trong cổ áo.
Vẻ ngoài vừa cấm dục, vừa gợi cảm, lại pha chút lạnh lùng, mong manh.
Quyến rũ không tả nổi.
Nhưng có một điều, Hoắc Tầm Chương trong sách được miêu tả là một người hiền lành, ấm áp như ngọc.
Còn người trước mắt này, khóe mắt, đuôi mày đều không giống người lương thiện.
Tuy nhiên, điều này cũng dễ hiểu.
Lúc này, cốt truyện trong sách đã đi đến hồi kết.
Hoắc Tầm Chương đã tận tâm tận lực vì nữ chính Vân Tịch Nguyệt suốt mấy năm, nhưng cuối cùng lại công cốc, đành trơ mắt nhìn người mình yêu sánh đôi cùng người khác.
Người có tâm lý yếu hơn một chút, chắc đã hắc hóa và trả thù đời rồi.
Hắn chỉ lạnh lùng một chút thì đã sao? Đứng cạnh hắn giữa trời hè nóng nực còn có thể hạ nhiệt đấy!
“Nhị Lang!”
Ta gọi hắn. “Mưa càng lúc càng lớn rồi, chàng vào trong xe trú mưa đi!”
Chiếc xe ngựa này là Hoắc Tầm Chương vừa thuê ở trấn nhỏ.
Ông chú phu xe không hiểu chuyện, thấy ta gọi Hoắc Tầm Chương thân mật như vậy thì tưởng chúng ta là vợ chồng.
Hoắc Tầm Chương đã lạnh nhạt đính chính, nhưng ông chú phu xe vẫn cố chấp, thế là hắn cũng không thèm chấp nữa.
Lúc này, ông chú cười hề hề phụ họa ta, “Công tử, xem sắc trời thì cơn mưa này còn lâu mới tạnh. Nếu ngài bị ướt mà cảm lạnh, phu nhân không chỉ lo lắng mà còn phải vất vả chăm sóc nữa đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Ta lén lút giơ ngón cái tán thưởng ông chú phu xe. Biết nói chuyện thì ông cứ nói thêm đi!
Thế nhưng, Hoắc Tầm Chương lại chẳng hề cảm kích.
Hắn mắt không chớp, lạnh lùng nói, “Không cần.”
Ta định khuyên thêm, Hoắc Tầm Chương đã quất roi lên mông ngựa, phi lên phía trước.
Có lẽ vì ngại ngùng thay cho ta, ông chú phu xe đành nói đỡ. Ta vẫy tay, “Không sao, không sao. Nếu chàng ấy có bệnh, ta sẽ chăm sóc chàng ấy.”
Thế nhưng, không ngờ người cuối cùng đổ bệnh lại là ta.
...
Ta sốt cao vào giữa đêm.
Trước khi đi ngủ, tiểu nhị khách sạn mang đến một ấm trà nóng, ta uống hai chén rồi cảm thấy người nóng ran.
Trong cơn mơ màng. Có một bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán ta.
Ta vô thức ôm lấy bàn tay đó, cả người muốn dán sát vào.
Trong lúc mơ hồ, ta lại ngửi thấy mùi hương gỗ thông quen thuộc.
Không biết qua bao lâu, ta lại nóng đến mức như muốn nổ tung.
Ta đẩy tất cả những thứ nóng bức bên cạnh ra. Vẫn cảm thấy chưa đủ, ta bắt đầu xé quần áo.
Có người giữ chặt tay ta, giọng khàn khàn ngăn cản. Hắn nói gì ấy nhỉ? Đầu óc ta hỗn loạn, chỉ theo bản năng lẩm bẩm.
“Nóng...”
“Khát...”
“Nước...”
Rồi... tõm –
Ta bị ném vào trong làn nước mát.
Nước tràn vào miệng, vào mũi. Ta vùng vẫy loạn xạ, kêu cứu.
Phía sau, có người bật ra một tiếng cười khẽ.
“Chậc – Đúng là một con mèo hoang!”
Ai cơ? Mèo hoang? Hắn nói ta sao?
Ta theo bản năng xù lông.
Ta muốn đứng lên, nhưng đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay ta. Xương ngón tay rắn chắc, da thịt mát lạnh. Cơ thể ta run lên vì sự lạnh buốt đó.
Ý thức trong giây lát trở nên tỉnh táo. Đồng tử ta co lại, nhìn thấy Hoắc Tầm Chương.
Hắn đã thay một bộ áo mỏng màu xanh vân, tóc buộc hờ nửa đầu.
Nước thấm ướt y phục, mái tóc hắn, cũng làm ướt đôi mắt luôn hờ hững, lạnh nhạt kia của hắn.
Thật không ngờ lại hiện lên một vẻ đẹp phong tình, mê hoặc.
Mỹ nam mê hoặc lòng người.
Ánh mắt ta rơi vào cổ áo hắn. Chợt nghĩ, ta muốn giống như giọt mưa ban nãy, chui vào trong để khám phá cảnh đẹp bên trong.
Nó mạnh mẽ hay mềm mại?
Phải nhìn, phải sờ mới biết được.
Ta bỗng trở nên táo bạo. Một tay nắm chặt cổ áo Hoắc Tầm Chương, kiễng người cắn lên môi hắn.
Rất lạnh.
Ta khẽ thốt lên một tiếng than thở. Dùng sức, ta kéo hắn vào trong bồn tắm. Nước văng tung tóe.
Hoắc Tầm Chương hình như cũng sốt rồi, môi và lưỡi nóng đến đáng sợ.
Mặt nước gợn sóng làm đầu óc ta lại bắt đầu choáng váng.
Khi eo bị siết chặt, ta nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hoắc Tầm Chương hỏi ta.
“Ta là ai?”
“Nhị Lang! Chàng là Nhị Lang của thiếp...”