Nhận Nhầm Phu Quân, Được Chồng Như Ý

Chương 3

Chương 3
Một đêm nồng nhiệt và đầy kích thích đã trôi qua.
Mưa dứt, mây tan. Khi ta mở mắt, trời đã sáng rõ.
Ánh nắng vàng ươm chiếu vào căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp. Người đàn ông bên giường cũng đã chỉnh tề y phục, gương mặt lạnh lùng không thèm nhìn ta.
Cứ như thể một đêm hoan ái vừa rồi chỉ là giấc mơ của ta. Nhưng ta biết chắc, đó không phải là mơ.
Chưa kể những vết xanh tím trên cơ thể ta, những chi tiết trần trụi kia không phải người chưa từng trải qua có thể mơ được.
Hơn nữa, cái cảm giác rắn chắc, nóng bỏng ở eo bụng Hoắc Tầm Chương, người chưa từng tự mình “đo đạc” sẽ rất khó mà tưởng tượng ra nó tuyệt vời đến mức nào!
Ai nha, không được.
Đêm qua sốt nên ta có chút mơ hồ, chưa cảm nhận kỹ được hương vị.
Cần phải ôn lại bài cũ.
“Nhị Lang.”
Ta chép chép miệng, tha thiết gọi Hoắc Tầm Chương.
Lưng hắn dường như cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn ta.
Ta lật người, vùi vào chiếc gối mềm, mặt đỏ bừng nhìn hắn.
Ý tứ mời gọi đã quá rõ ràng.
Căn phòng im lặng ba giây. Hoắc Tầm Chương đột nhiên đứng dậy, chạy về phía cửa phòng.
Bóng lưng hắn trông có vẻ hoảng hốt và lạnh lùng.
Ta: “...”
Đầu óc ta có chút ngơ ngác, trống rỗng.
Mãi một lúc sau, ta mới nhận ra...
Ta bị gã tồi này lừa rồi sao?
Hoắc Tầm Chương mặc quần áo vào là trở mặt không quen biết sao??
Đồ tra nam!
Thôi vậy. Ta cứ coi như đã gọi một người mẫu nam.
Mà lại còn được miễn phí!
Hu hu hu...
Tiếc là bị sốt nên trí nhớ đứt đoạn, không nhớ được mùi vị!
Ta tức giận đấm vào giường.
Cạch...
Cánh cửa lại mở ra. Hoắc Tầm Chương đã quay trở lại.
...
“Chàng còn quay lại làm gì? Để chê cười ta à? Hừ, chàng cũng chỉ có thế thôi. Chàng nghĩ ta thèm sao?”
Lưng ta lập tức thẳng lên, cố gắng dùng chút kiêu ngạo cuối cùng của mình để đáp trả hắn.
Hoắc Tầm Chương sửng sốt. Sau đó, một vệt đỏ nhạt từ từ lan trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn.
Không biết là tức giận hay là xấu hổ. Hắn mở miệng, giọng nói trầm khàn, răng nghiến ken két.
“Nàng đã từng thử với người khác?”
Làm sao ta có thể chịu thua? Ta nhếch môi, ba phần mỉa mai, ba phần lạnh lùng, bốn phần không hề sợ hãi.
Vừa định mở miệng, Hoắc Tầm Chương bỗng đưa tay về phía ta.
“Vậy xem ra, thuốc này nàng cũng không cần nữa rồi.”
Ta sững sờ nhìn chiếc lọ thuốc bằng sứ trắng trong lòng bàn tay hắn, vô thức hỏi.
“Thuốc gì?”
Hàng mi Hoắc Tầm Chương rung động, ánh mắt thâm sâu nhìn ta, rồi từ từ chuyển xuống...
Mọi thứ không cần nói cũng rõ.
Vậy ra, hắn không phải là trở mặt vô tình, mà là đi lấy thuốc cho ta sao?
Là thuốc bôi cho chỗ đó… Mặt ta bỗng chốc nóng bừng.
Ta bắt đầu rụt người vào trong chăn, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
Ta ngước mắt lên, chỉ thấy Hoắc Tầm Chương đang cúi người nhìn ta chằm chằm.
Khóe môi hắn có chút ý cười.
Cũng lúc này, ta mới phát hiện, khóe môi hắn lại bị cắn rách một chút, mang đến một vẻ đẹp mong manh, tan vỡ.
Ôi… Thật quyến rũ!!!
Không biết có phải ánh mắt của ta quá thẳng thắn hay không mà vệt đỏ trên mặt Hoắc Tầm Chương lại lan tới tận vành tai.
Hắn đưa tay che mắt ta lại, mùi gỗ thông tràn ngập khoang mũi. Hoắc Tầm Chương hắng giọng, nghiêm túc hỏi một câu không hề nghiêm túc chút nào.
“Có cần ta giúp không?”
“...Không cần.”
Ta vừa thẹn vừa xấu hổ, chỉ có thể giục hắn: “Chàng ra ngoài trước đi!”
Hoắc Tầm Chương im lặng một lúc, rồi khàn giọng đồng ý. Nhưng khi hắn thu tay về, đầu ngón tay chai sần khẽ vuốt qua đuôi mắt ta.
Một cảm giác tê dại, ngưa ngứa, khiến trái tim ta cũng không khỏi rung động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất