Chương 7
Hoắc Diên Thanh phát điên rồi. Hắn bế ta về.
Sau khi y phục xộc xệch, hắn đè ta trên giường, dồn hết sức lực.
Ta bị hắn siết chặt eo, nhiều lần suýt tắc thở.
Ta cào hắn.
Móng tay cào lên bờ vai và tấm lưng săn chắc của hắn, Hoắc Diên Thanh hoàn toàn không có cảm giác gì.
Chỉ từng câu, từng câu một, trút hết sự bất mãn và cố chấp của hắn.
“Đừng hòng vứt bỏ ta!”
“Nàng thích gì?”
“Vàng bạc châu báu? Ta có! Ta có rất nhiều! Đều cho nàng hết!”
“...”
“Nàng đừng hòng chạy trốn!”
“Đừng rời xa ta, được không?”
“Mãi mãi cũng đừng...”
Hoắc Diên Thanh nói năng lộn xộn, sức lực càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tai ta ù đi, linh hồn cũng chấn động đến mức không còn cảm giác thực tại.
Cảm giác cực khoái và phẫn nộ đan xen, ta vừa cào vừa cắn, cuối cùng mệt lả đi rồi thiếp đi. Khi ta mở mắt, ánh nắng ngoài trời đã rực rỡ. Ta bị Hoắc Diên Thanh ôm chặt trong lòng.
Ta khẽ động chân.
Ưm?
A!!!
Ta quay phắt đầu lại, hàng mi đen như cánh quạ của Hoắc Diên Thanh khẽ run lên. Ta tát một cái vào ngực hắn.
“Chàng ra ngoài trước đã!”
Ta vừa xấu hổ vừa giận. Nghĩ lại sự điên cuồng và không kiềm chế của hắn đêm qua, ta càng tức giận hơn, bèn thốt ra lời chất vấn hắn.
“Chàng làm vậy, Vân Tịch Nguyệt không giận sao?”
Hoắc Diên Thanh từ từ mở mắt. Trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự thỏa mãn và lười biếng.
Hắn khẽ cười, không lùi mà còn tiến tới.
“Vân Tịch Nguyệt là người tình của Hoắc Tầm Chương, có liên quan gì tới ta?”
Hả? Đầu óc ta chậm rãi xoay chuyển. Câu nói này, rõ ràng không có gì sai.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng. Ta nghiền ngẫm từng chữ.
Vân Tịch Nguyệt, là người tình, của Hoắc Tầm Chương.
Có liên quan gì đến hắn?
Có liên quan, gì đến hắn???
Một tia sét chạy dọc sống lưng, ta căng thẳng.
Quay người lại, ta muốn hỏi hắn.
“Chàng không phải Hoắc Tầm Chương??!!”
“Suỵt, ngoan, đừng động đậy...”
Hắn lập tức cau mày. Sự thỏa mãn trong mắt hắn biến mất ngay lập tức. Thay vào đó, là một sự khao khát mãnh liệt. Hắn ấn chặt eo ta, cả người từ từ tiến gần.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. Một giọng nam ấm áp vang lên ngoài cửa.
“Nhị thúc.”
“Con là Tầm Chương.”
“Nghe nói, tiểu thư của Nguyễn gia đang ở trong phòng của thúc?”
...
Hoắc Tầm Chương?
Nhị thúc?
Trong đầu ta như có sấm sét đánh qua.
Ta ngơ ngác nhìn Hoắc Diên Thanh.
Sắc mặt Hoắc Diên Thanh cũng không hề đẹp.
Ánh mắt hắn dường như có chút né tránh, nhưng lại tỏ ra đường hoàng.
“Đúng vậy, ta là nhị thúc của Hoắc Tầm Chương, Hoắc Diên Thanh.”
Ngừng một chút, hắn lại bổ sung.
“Là Nhị Lang của nàng.”
Ta: “...??!!!”
Vậy ra, người ta ngủ cùng là nhị thúc của nam phụ si tình sao??
Thế giới này đã thay đổi như thế nào vậy?
Trong sách không phải nói Hoắc Tầm Chương bị gia tộc ép buộc phải ra bến đò đón vị hôn thê sao?
Rốt cuộc là đã sai ở đâu? Ta còn đang nghĩ sẽ xem cảnh tu la tràng của nam chính và nam phụ.
Kết quả, người ở trong tu la tràng lại chính là ta??
Hoắc Diên Thanh nhìn chằm chằm vào ta.
Đôi mắt của hắn vô cùng đẹp. Dài và sâu thẳm, đuôi mắt hơi cong lên, khi không giận thì đầy tình ý, lúc giận lại mang theo sát khí mạnh mẽ như sấm sét.
Hắn vẫn nắm tay ta đặt lên cơ bụng săn chắc, mạnh mẽ của hắn, vuốt ve lên xuống. Giọng hắn nhẹ nhàng, như cố tình dụ dỗ, lại như một lời đe dọa tàn nhẫn.
“Lần này nàng không sốt nữa đâu, phải chịu trách nhiệm với ta!”
Trong mắt ta chỉ còn lại khuôn mặt đẹp trai của hắn, và vết răng lấm chấm trên yết hầu tinh xảo của hắn.
Cảm giác nóng bỏng, rắn chắc từ lòng bàn tay ta khiến ta đắm chìm trong cảm xúc. Đầu óc nóng lên, ta gật đầu.
“Chịu thôi...”
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, cắt ngang màn dụ dỗ bằng mỹ sắc của Hoắc Diên Thanh.
Đầu óc ta bỗng chốc tỉnh táo trở lại. Hoắc Diên Thanh lúc này bực bội. Hắn nhíu mày, hét ra ngoài cửa.
“Gõ cái gì mà gõ? Đánh trống canh à?! Cút đi!”
Ngoài cửa im lặng trong giây lát. Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cộc cộc cộc, kiên trì không kém gì Vân Tịch Nguyệt đêm đó.
Hoắc Diên Thanh vô cùng phiền phức. Hắn vỗ vai ta an ủi.
“Nàng còn muốn ngủ không?”
Ta ngáp một cái.
“Có.”
“Vậy nàng ngủ thêm một lát nữa đi.”
Sau đó, hắn đắp chăn cẩn thận cho ta, rồi mặc y phục ra ngoài.