Nhận Nhầm Phu Quân, Được Chồng Như Ý

Chương 8

Chương 8
Hoắc Diên Thanh không đi đâu xa, chỉ ở trong sân.
Ta loáng thoáng nghe thấy hắn hỏi.
“Ai đã báo tin cho ngươi? Vân Tịch Nguyệt à?”
Hả?
Vân Tịch Nguyệt?
Sau khi bị Hoắc Diên Thanh cảnh cáo trong rừng cây hôm đó, Vân Tịch Nguyệt đã bị tổn thương sâu sắc, cuối cùng không còn bám theo chúng ta nữa.
Nhưng không ngờ, cô ta lại gửi thư cho Hoắc Tầm Chương thật.
Có vẻ còn kể cho Hoắc Tầm Chương chuyện ta và Hoắc Diên Thanh đang quấn lấy nhau, ừm, đang bên nhau.
Nhưng mục đích của Vân Tịch Nguyệt khi làm vậy là gì?
Lại liên hệ với sự tha thiết của cô ta đối với Hoắc Diên Thanh…
Sst...
Ta có một ý nghĩ không biết có nên nghĩ hay không.
Cô nương này thật là tham lam.
Có Cố Chi Lâm, Hoắc Tầm Chương còn chưa đủ, trong lòng vẫn còn tơ tưởng đến Hoắc Diên Thanh sao?
Biết đâu Hoắc Diên Thanh vẫn là ánh trăng sáng trong lòng cô ta.
Nếu đúng là vậy, thì tên sát thủ đến tấn công ta, rất có thể cũng là do Vân Tịch Nguyệt sắp đặt.
Ngoài cửa, Hoắc Tầm Chương dĩ nhiên là phủ nhận.
Ngược lại, hắn còn chỉ trích Hoắc Diên Thanh.
“Ta và tiểu thư Nguyễn gia đã có hôn ước từ nhỏ, nhị thúc làm như vậy, để cho cả kinh thành nhìn Định Quốc Công phủ thế nào đây? Ai cũng nói Nguyễn gia thanh quý, gia phong nghiêm cẩn, không ngờ...”
“Câm miệng!”
Hoắc Diên Thanh lạnh lùng cảnh cáo hắn.
“Sau này nàng ấy sẽ là nhị thẩm của ngươi, ăn nói cho cung kính vào.”
“Tổ phụ, tổ mẫu sẽ không thừa nhận đâu, nàng ta đừng hòng bước chân vào cửa Định Quốc Công phủ!”
“Định Quốc Công phủ đến lượt cái thằng nhãi ranh như ngươi nói chuyện à? Để ta nghe thấy ngươi ăn nói bất kính lần nữa, hừ, những chuyện hoang đường ngươi làm vì Vân Tịch Nguyệt, cha ngươi còn chưa biết đâu nhỉ?”
“Nhị thúc...”
“Cút! Kéo hắn đi!”
Lời Hoắc Diên Thanh vừa dứt, trong sân xuất hiện thêm tiếng bước chân của một người, rồi sau đó là tiếng ú ớ của Hoắc Tầm Chương bị bịt miệng lôi đi.
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Hoắc Diên Thanh đi vào, ta nằm trên gối mềm hỏi hắn.
“Hắn nói cũng có vài phần đạo lý, chàng định làm thế nào?”
Ai ngờ, sắc mặt hắn lập tức u ám.
“Nàng vừa nói gì?”
Hoắc Diên Thanh tiến gần đến ta.
Ta không hiểu tại sao.
“Chàng định làm thế nào?”
“Câu phía trước.”
“Hắn nói cũng có vài phần đạo lý...”
“Nàng thấy hắn nói đúng?”
Ánh mắt Hoắc Diên Thanh tối sầm lại, hắn cúi gần ta, hỏi lại một lần nữa.
“A Linh, trong lòng nàng, ta không bằng thằng nhãi con đó sao?”
Ta: “...???”
Ta đã nói câu này bao giờ đâu?
Không phải, ý ta là vậy sao?
Hoắc Diên Thanh đã bộc phát bản tính ghen tuông rồi ư??
Không đợi ta nói, hắn lại tự mình bày ra những "quân bài" của mình.
“Ta đã cho người mang chìa khóa kho báu riêng đến, ngoài ra còn có mấy chục mảnh đất ở trong và ngoài kinh thành, đều ở đây.”
Hoắc Diên Thanh như làm ảo thuật, đưa cho ta một cái hộp lớn.
Mở ra, bên trong là một chùm chìa khóa dài, cùng với một xấp khế ước dày cộm.
Ta còn chưa nhìn rõ, hắn đã tiếp tục.
“Ta chỉ hơn hắn hai tuổi. Hắn chỉ biết đọc sách, là một con gà trắng bệch, không giống như ta...”
Nói rồi, hắn xé toạc áo, để lộ thân hình đầy sức sống trước mắt ta, không che đậy.
Ta: “...”
Lặng lẽ nuốt nước bọt, ta cố ép mình rời mắt, nói một cách nghiêm túc.
“Sao chàng có thể nghĩ về thiếp như vậy? Thiếp là người coi trọng sắc đẹp sao?”
Má ơi, Hoắc Diên Thanh quá am hiểu ta rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất