Chương 2
Ta tức giận không thôi, nhai đại miếng bánh rồi nuốt xuống, kéo cổ áo trung y của mình, lại gầm lên: “Với cả, tỷ mù à? Đây chẳng phải là quần áo sao?”
Nói xong ta xách hộp đựng thức ăn chạy ra ngoài. Ta xoa ngón tay, má của thứ tỷ thật trơn, đáng đời bị ta mắng!
A! Ta ghen tỵ quá đi thôi!
Vừa chạy ra khỏi sân, ta cảm thấy bụng mình cồn cào.
Hệ thống cười ha ha: [Đồ ngốc, sao ngươi lại ăn miếng bánh đó rồi?]
Ta lại vỗ vào đầu hai cái bốp, cho đến khi trán nóng rát và tê dại mới dừng tay.
Tính ta vốn dĩ không nóng nảy như vậy, tất cả đều do Lục Hiên hại!
Ta nhịn đau bụng chạy thêm vài bước, sau lưng vang lên tiếng gọi của thứ tỷ: "Uyển Nhi!"
Ta chạy nhanh hơn. Đột nhiên, một luồng khí không thể chịu nổi xông lên trong cơ thể ta, chân ta mất hết sức lực, quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đúng lúc này, trước mặt ta xuất hiện một thân áo gấm màu xanh, dưới chân là một đôi giày nam.
Ta ngước lên nhìn, Lục Hiên!
Sao ta lại quên mất! Kiếp trước cũng là ta biết Lục Hiên sẽ đến phủ, nên đã nhân cơ hội này đưa bánh ba đậu cho thứ tỷ, sau đó lại cố ý lừa nàng ra khỏi sân.
Cũng tại khu vườn này, thứ tỷ đã gặp Lục Hiên, sau đó nàng ôm bụng đánh rắm liên hồi.
Khiến Lục Hiên hoảng sợ bỏ chạy, còn thứ tỷ từ đó suýt nữa thì cạo đầu đi tu.
Mà Lục Hiên thì miệng không có cửa, chưa đến nửa ngày, cả kinh thành đều biết chuyện của thứ tỷ.
Phụ thân ta tính tình thô kệch, đã đánh cho mấy kẻ buông lời độc ác một trận ra trò. Nhưng thứ tỷ vẫn buồn bã không vui, chưa đến ba mươi tuổi đã uất ức mà qua đời.
...
Giờ đây, người đánh rắm liên hồi sắp là ta rồi. Nhưng trước mặt Lục Hiên, ta hận không thể ị một bãi nhét vào miệng hắn.
Ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh rắm, nào ngờ tên Lục Hiên này lại vòng tay ôm ta lên. Ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương: "Uyển Uyển, ta đưa muội về phòng."
Hắn làm ngơ những vết đỏ trên mặt ta và bộ dạng luộm thuộm của ta, ra vẻ một tình lang tốt bụng.
Nhưng mà không đúng, không phải ban đầu hắn thích thứ tỷ của ta sao?
Ta nhìn qua vai hắn về phía thứ tỷ đang đi theo sau. Thứ tỷ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Hiên vài giây, sau đó lại quay sang nhìn ta với vẻ mặt đầy lo lắng, không thèm nhìn Lục Hiên thêm một lần nào nữa.
Ta đang mải miên man suy nghĩ, Lục Hiên ôm ta đi đi lại lại, cứ xóc nảy. Một tiếng rắm kinh thiên động địa bị hắn xóc ra ngoài.
Chèn vào đây một từ ngữ mô tả âm thanh đùng đoàng. Đơn giản là chói tai muốn điếc.
Ấy vậy mà sắc mặt Lục Hiên không hề thay đổi, hắn vẫn nhìn ta đầy tình cảm:
"Uyển Uyển đừng sợ, chẳng qua chỉ là đau bụng thôi. Ta mau chóng đưa muội về phòng cho tiện."
Ta giơ tay túm lấy búi tóc của hắn, giật mạnh: "Cái thằng cháu ngu như lợn này, nhận nhầm người à?"
Lục Hiên bị ép nghiêng đầu dừng bước, hắn chĩa mông ta về phía thứ tỷ. Ta vội buông tóc hắn ra, hoảng hốt nói:
"Ngươi muốn chết sao? Ngươi muốn ta phóng hỏa vào chị ruột của ta à? Ngươi có còn là người không hả?!"
Các đường nét trên khuôn mặt Lục Hiên như sắp xếp lại. Hắn cứng miệng nói: "Muội muốn đại tiện rồi hả?"
Hệ thống trong đầu ta đáp lại: [Đúng vậy, chất thải của ký chủ chúng ta dự kiến còn bốn mươi giây nữa sẽ ra chiến trường.]
Nghe hệ thống nói, ta do dự một chút, rồi tung một cú đấm thật mạnh vào mặt Lục Hiên. Hắn không kịp phản ứng, hai tay buông lỏng. Ta nhanh nhẹn túm lấy cổ áo hắn để giữ thăng bằng, hai chân hạ xuống đúng vào chân hắn. Hắn "oái" một tiếng kêu thảm thiết, ngã vật ra đất.
Ta kẹp chặt cảm giác muốn xả ra ngoài, lại hung hăng đá hắn một cước, rồi quay đầu chạy về viện của mình.
...
Khi ta đang thoải mái ngồi trên bồn cầu, hệ thống hỏi với vẻ không có ý tốt:
[Ta cứ tưởng ngươi sẽ ỉa hết lên người Lục Hiên, thật bất ngờ. Chẳng lẽ trong lòng ngươi còn hắn?]
Làm sao ta lại không muốn ỉa hết lên người Lục Hiên chứ? Chỉ là ta không muốn làm trò cười trước mặt thứ tỷ mà thôi.
Ta vốn đã thua nàng ta đủ thứ rồi, nếu còn làm ra chuyện như vậy, e rằng người uất ức mà chết sớm trong kiếp này sẽ là ta!
Ta "hừ" một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: [Mấy cái tát lúc nãy có đau không?]
Hệ thống thấy ta bất ngờ hỏi han dịu dàng, tưởng rằng ta đang quan tâm nó, kêu lên kỳ quái:
[Coi như ngươi có lương tâm, tuy ta không có thực thể, nhưng hiện giờ bám vào người ngươi, cũng có cảm giác của ngươi. Đương nhiên là đau chứ!]
Ta mím môi cười hiền: [Vậy thì tốt.] Nói xong ta lại vỗ liên tục vào trán vài cái.
Từ đó trở đi, hệ thống im lặng suốt ba ngày.
Mấy ngày nay ta đóng cửa ở trong phòng, suy nghĩ về hành động kỳ lạ của Lục Hiên.
Chẳng lẽ hắn cũng trọng sinh? Lại còn ân cần với ta như vậy, kiếp trước hắn chẳng phải rất chán ghét cái kiểu ta như sư tử Hà Đông, khiến hậu viện của hắn không yên sao?
Nhắc đến chuyện này ta lại bực mình. An Dương Bá quả thật là một nhân tài hiếm có, từng kề vai chiến đấu với cha ta trên chiến trường, chỉ là không may mắn, sinh ra một đứa con út như vậy.
Vợ chồng họ có thể làm gì được? Ba người con trai đầu đều không sống được, lại để cho tên nghiệt súc Lục Hiên này hấp thụ hết dương khí của mấy người anh mà lớn lên khỏe mạnh.
Hai người họ hận không thể móc tim gan tì phổi ra đặt trước mặt hắn, đối với phong cách nam nữ đều ăn của hắn cũng không hề ngăn cản.
Chỉ là tên này trời sinh tâm địa hiểm độc, giỏi ngụy trang, lại còn rất biết cách khoe ra khuôn mặt tuấn tú của mình. Ở bên ngoài, ai mà chẳng khen một câu công tử hào hoa?
Người không biết thật sự cho rằng hắn là một người tình tốt bụng và dịu dàng.
Dù sao thì năm đó khi ta gả cho hắn, đã bị rất nhiều tiểu thư ở kinh thành ngầm cản trở.
Cơn giận bốc lên, ta đấm mạnh một quyền xuống bàn, mặt bàn nứt ra một đường.