Nhân Quả Của Đích Và Thứ

Chương 3

Chương 3
Hệ thống im lặng bấy lâu nay dường như bị dọa tỉnh, ấp a ấp úng nói: [Ta biết tình hình của Lục Hiên.]
Ta trầm giọng "ừm" một tiếng, hệ thống vội vàng trả lời:
[Lục Hiên cũng giống ngươi, trọng sinh và cũng có hệ thống. Nhiệm vụ là cùng ngươi có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.]
Ta còn chưa nghe xong đã chống bàn nôn ọe. Sau khi cảm giác buồn nôn qua đi, ta tiếc nuối nhìn xuống đất.
Món bánh bao tinh xảo buổi sáng là món ta yêu thích nhất, kể từ khi gả cho Lục Hiên, ta chưa từng được ăn lại, thật đáng tiếc.
Hệ thống thấy ta cứ nhìn chằm chằm xuống đất, sợ hãi nói:
[Ngươi sẽ không điên đến mức liếm những thứ bẩn thỉu đó đâu nhỉ?]
Khóe miệng ta cong lên một nụ cười lạnh:
[Nếu lần sau ngươi không ngoan, ta sẽ liếm phân ngựa, cho ngươi cũng nếm trải cảm giác đó.]
Hệ thống khóc lóc lải nhải hàng nghìn lời cam đoan, ta thì mỉm cười lắng nghe.
Nghĩ lại năm xưa khi ta tung hoành hậu viện An Dương Bá phủ, cái hệ thống rách nát này còn không biết đang lừa bịp ai nữa.
Đợi đến khi giọng lanh lảnh kia càng chói tai hơn, ta bảo nó im miệng, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, hai cô gái yếu đuối đang cúi đầu đáng thương đứng đó. Ta hắng giọng: "Vào dọn dẹp đi."
Hai cô gái duyên dáng cúi người, rồi quay vào trong.
Ta thầm đếm đến năm, hai cô gái liên tục bật khóc, chạy ra hỏi ta: "Nhị tiểu thư có phải không khỏe không?"
Ta trả lời bâng quơ: "Hai ngươi ăn mặc quá tục, ta nhìn thấy ghê tởm."
Hai cô gái nghe vậy, lấy tay che miệng, không dám khóc nữa.
Ta hất tóc, đi ra tiền viện tìm cha ta.
Lão cha ta đang đổ mồ hôi trên võ trường, vung một thanh đại đao mạnh mẽ như hổ.
Thấy ta, thanh đại đao đột nhiên tuột khỏi tay, suýt nữa chém vào bàn chân to của ông. Ông cố gắng di chuyển thân hình nặng hai trăm cân của mình sang một bên.
Ông đưa tay lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói với ta: "Con gái, con đến tìm cha có chuyện gì?"
...
Ta ngẩng đầu nhìn người cha to như con gấu của mình, thở dài. Ông nhìn thấy ta không phải sợ, mà là chột dạ.
Vì ông đang định gả thứ tỷ cho Lục Hiên. Trong lòng ông, có lẽ thứ tỷ mới là con gái ruột của ông, còn ta chỉ là con của người phụ nữ ông không yêu.
Ta trừng mắt nhìn trời. Tên tra nam thối tha, mẹ ta cũng không yêu ông đâu!
Hùng phụ thấy ta không nói, xoa xoa hai bàn tay to, cúi xuống nhỏ nhẹ: "Sao vậy? Uyển Nhi?"
Ta ghét bỏ đẩy mặt ông ra, quay mặt sang một bên:
"Con nghe nói An Dương Bá phủ ngày kia sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Lục Hiên." Ta chìa tay ra, "Thiệp mời đâu?"
Hùng phụ vội giấu hai bàn tay gấu sau lưng, liên tục lắc đầu: "Lần này họ không mời các tiểu thư khuê các."
Ta hừ mạnh một tiếng, nắm chặt tay đấm vào bụng ông cứng như sắt.
Từ nhỏ đến lớn, Hùng phụ chưa bao giờ đánh ta, giờ đây lại như mọi khi, bị ta đuổi khắp sân chạy loạn xạ.
Khi cả hai chúng ta đều chạy không nổi nữa, Hùng phụ nói lời cay đắng khuyên nhủ:
"Uyển Nhi, Lục Hiên hắn thật ra cũng không tốt lắm đâu, nhường cho đại tỷ của con đi? Nha?"
Ta lấy tay áo lau mồ hôi chảy vào mắt, ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tươi:
"Được thôi, vốn dĩ con đã không muốn tranh giành với đại tỷ rồi. Mấy hôm trước cha hẳn cũng biết, con đã làm mất mặt trước Lục Hiên. Lần này đi, cũng là định xin lỗi hắn trực tiếp. Dù sao thì sau này hắn cũng là anh rể của con mà!"
Hùng phụ không ngờ ta lại nói năng ôn hòa như vậy, ông do dự:
"Vậy ngày kia đi cùng cha, không được gây chuyện nữa."
Ta cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười khổ: "Vâng, con gái vốn dĩ không phải là người thích gây chuyện. Con xin cáo lui." Ta khụy gối rồi quay người bước đi.
Lúc này, phía sau vang lên giọng nói của Hùng phụ:
"À, đúng rồi, Uyển Nhi, cha quên nói với con. Chuyện mấy ngày trước tuyệt đối đừng để trong lòng. Nếu có ai dám nói xấu con, cha sẽ đánh cho họ ị ra quần, khiến họ còn xấu hổ hơn cả con!"
Sau đó, ông dường như tưởng tượng ra điều gì đó, lại cười ha hả.
Ta hít một hơi, liếc nhìn ánh mắt của những người hầu xung quanh. Họ đều nhìn cha ta với vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Ta bước nhanh rời đi. Hùng phụ có biết nói chuyện không vậy?
Sáng sớm ngày kia, ta ăn mặc tươm tất, chuẩn bị ra ngoài dự tiệc.
Hai cô gái yếu đuối đứng ở cửa, đã thay đổi hoàn toàn, không còn ăn mặc giống thứ tỷ nữa.
Vẻ mặt họ cũng trở lại lạnh lùng, họ chắp tay chào ta: "Thuộc hạ bái kiến tiểu thư."
Ta khẽ gật đầu, đi thẳng về phía trước.
Nhưng trong lòng ta lại không hề bình tĩnh. Sự ghen tỵ kéo dài nhiều năm đã khiến ta quên mất tính cách ban đầu của họ.
Năm đó ta cứu họ khỏi tay bọn ác đồ, đúng là vì họ có vẻ ngoài mềm mại, nhưng quan trọng hơn là sự sắc sảo, kiên định trong mắt họ. Sau khi đến phủ, họ bắt đầu ngày đêm luyện võ cùng ta.
Không biết từ lúc nào, họ đã từ bỏ bản tính, sống theo suy nghĩ của ta? Sau này, họ cùng ta gả vào An Dương Bá phủ, một tháng sau, cả hai đều bị Lục Hiên làm nhục.
Họ không phải là không thể chống trả, chỉ là không muốn chống trả, không muốn làm tổn thương người lang quân mà ta đã tốn công sức để gả cho.
Bước chân của hai người phía sau dần dần đồng điệu với ta, chúng ta cùng nhau bước đều đến cổng Đô úy phủ.
Ta mỉm cười tiến lên, hành lễ với Hùng phụ và thứ tỷ. Người trước liên tục chớp mắt không dám tin, người sau ngây người một lúc rồi khẽ mỉm cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất