Nhân Quả Của Đích Và Thứ

Chương 6

Chương 6
Lục Hiên gào thét rồi đột nhiên phát tác: "Hay cho cái đồ đàn bà đanh đá nhà ngươi, ta nói chuyện tử tế, ngươi lại không chịu nghe!"
Hắn giơ ngón tay chỉ vào vai ta, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ngươi tưởng ta coi trọng ngươi à? Chị ngươi thân hình đầy đặn, muốn gì có nấy. Nếu không phải kiếp trước cưới phải một đứa chưa phát triển như ngươi, ta đã không phải đi lại với những kẻ đó?"
Ta nhăn mặt. Lục Hiên thật sự có mặt mũi để nói ra những lời này.
Kiếp trước, khi động phòng, thuốc của hắn đã bị vợ chồng An Dương Bá thu lại. Hắn cố gắng nửa ngày cũng không nên chuyện. Sau đó, hắn nghĩ rằng ta nói gì, làm gì cũng đều đang chế giễu hắn.
Hắn bắt đầu ăn chơi trác táng, đêm nào cũng ca hát trong hậu viện với đủ loại nam nữ, không chút kiêng dè. Thậm chí còn thường xuyên mời ta đến xem "live show".
Ta thẳng tay tát tới tấp vào mặt Lục Hiên, đến khi mặt hắn sưng vù, ta mới mắng: "Ngươi bị ma ám à? Kiếp trước kiếp này gì chứ, ta gả cho ngươi hồi nào?"
Sau đó ta phủi tay. Đại nha hoàn mềm mại kéo một nam chính khác của cảnh nóng hôm qua ra. Tên này háo sắc nhất, nhưng cũng nhát gan nhất.
Trong số tất cả những người tình của Lục Hiên, ta thích hắn nhất, vì dễ nắm thóp.
Ta đưa cho hắn một ánh mắt, hắn liền túm chặt vạt áo của mình, nhắm mắt lại, nói lớn:
"Tôi là con trai út của Thích Vương. Hôm qua Lục Hiên đã hạ thuốc tôi, ép tôi làm những chuyện đó với hắn. Phụ vương tôi nhất định sẽ không tha cho cả nhà An Dương Bá!"
Lục Hiên kinh ngạc: "Ngươi! Ngươi lại phủi sạch trách nhiệm như vậy, hôm qua chẳng phải ngươi đã kéo ta..."
Ta giáng một bạt tai thật mạnh khiến Lục Hiên rụng mấy cái răng, hắn không thể nói thêm lời nào.
Lúc này, đám đông tách ra, Hùng phụ, Thích Vương, An Dương Bá và những người khác bước đến. Sắc mặt ba người đều khó coi đến lạ thường.
Con trai út của Thích Vương trước khi đi còn đáng thương nhìn ta. Ta ra hiệu cho đại nha hoàn:
"Trả lại bức tranh xuân cung cho hắn, rồi nói với hắn một câu. Nếu hắn chịu vào cung kêu oan, ta sẽ tặng hắn cuốn tranh quý hiếm mà dân gian hiện không có."
Hùng phụ vừa ngồi xuống không lâu, đã được triệu vào cung. Còn ta ở trong phòng lại bắt đầu vẽ tranh xuân cung. Tất cả đều nhờ Lục Hiên, hậu viện của hắn toàn những thứ này.
Khi ta vẽ xong, trời đã lên đèn. Đại nha hoàn vào nói: "Con trai út của Thích Vương đến rồi."
Ta cầm cuốn tranh quý vừa vẽ xong đi thẳng ra tiền viện. Thấy bên cạnh con trai út còn có một người đàn ông khác. Nhìn kỹ thì ra là thế tử của Thích Vương.
Con trai út thấy ta đang định xông ra, bị ánh mắt của thế tử dọa sợ, ngồi lại. Thế tử mở lời:
"Thật ngại khi đến làm phiền nhị tiểu thư vào giờ này, chỉ là tiểu tử này nhất định muốn gặp muội, ta không yên tâm nên đi theo." Nói xong, hắn nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt đầy mong đợi.
Lòng ta khẽ động, quay đầu dặn dò nha hoàn vài câu. Sau đó ta trực tiếp nhét cuốn tranh vào tay con trai út, hắn ôm chặt trong lòng, bắt đầu buôn chuyện với ta:
"Tiểu gia ta thông minh lắm, một mình ta vào cung thì có ý nghĩa gì chứ? Ta đã kéo hơn mười thiếu niên trên bức tranh xuân cung kia đi cùng luôn."
Hắn nhịn không được cười.
"Ngươi không biết đâu, hoàng cung bị náo loạn đến suýt đổ, Hoàng Thượng tức giận đến ngất xỉu hai lần.”
"Ban đầu hoàng thượng còn có kiên nhẫn để người ta điều tra chuyện tham ô, mưu phản của An Dương Bá. Nhưng Lục Hiên lại gây chuyện với quá nhiều công tử quý tộc, cha mẹ họ đều cần thể diện, nên An Dương Bá phủ lần này chắc chắn tiêu rồi."
Ta nhíu mày: "Ngươi đã ra khỏi cung rồi, cha ta đâu?"
Con trai út vẻ mặt nghiêm túc lại: "Lục Hiên nói có vài bí mật muốn nói với hoàng thượng, cha ngươi không yên tâm nên ở lại."
Lúc này thứ tỷ bước vào, nắm lấy ta, xem xét từ trên xuống dưới. Ta vội nói: "Ta không sao, tỷ tỷ yên tâm."
Thứ tỷ thở phào, lại thấy mặt thế tử hơi đỏ, luống cuống hành lễ với nàng.
Ta không bỏ sót ánh mắt ngưỡng mộ trong mắt hắn. Ta nhớ lại kiếp trước hậu viện của hắn sạch sẽ, chỉ chung sống với vợ. Hai người tương kính như tân, cả kinh thành ai cũng ngưỡng mộ, nhưng vợ hắn lại cả ngày không có nụ cười.
Hóa ra, nhân duyên của thứ tỷ là hắn.
Hệ thống tán thành: [Ngươi nghĩ đúng rồi. Kiếp trước nếu không có miếng bánh ba đậu đó, hai người họ sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ.]
Ta đáp lại trong đầu: [Vậy nhân duyên của ta là ai?]
Hệ thống im lặng một lúc: [Chính là Lục Hiên.]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất