Chương 7: [HẾT]
Thế tử vội vã cáo từ rồi cùng đứa em út kia rời đi.
Không lâu sau khi họ đi, Hùng phụ trở về. Ta và thứ tỷ đón ông, hỏi dồn: "Cha, nói sao rồi?"
Mắt Hùng phụ hơi đỏ, dường như đã khóc. Ông lấy hai bàn tay to lớn xoa đầu chúng ta, cười vui vẻ:
"An Dương Bá phủ bị phán chém đầu, ngoài ra, Hoàng thượng cho phép hai con tùy ý chọn phu quân vừa ý, kể cả hoàng tử cũng được. Ngài sẽ đích thân ban hôn."
Ta phối hợp cùng Hùng phụ cười nói vui vẻ một lúc rồi trở về phòng.
Hệ thống lên tiếng:
[Lục Hiên quả thật biết không ít bí mật. Ban đầu Hoàng thượng muốn giữ lại mạng sống cho hắn. Cha ngươi đã khóc lóc kể lể, nói kinh thành khiến ông quá đau lòng, muốn chờ hai con gái xuất giá xong, sẽ đi trấn thủ Sơn Hải Quan.]
Điều kiện ở Sơn Hải Quan vô cùng khắc nghiệt. Binh lính ở đó sống còn khổ hơn cả khổ hạnh mười lần. Đây là công việc đáng sợ nhất trong mắt tất cả các tướng lĩnh, và cũng là việc khiến Hoàng thượng đau đầu nhất.
Ta khẽ hỏi: [Rồi sao nữa?]
[Cha ngươi hứa sẽ trấn thủ đến khi chết. Hoàng thượng rất vui, lập tức ra lệnh dùng gậy đánh chết Lục Hiên, những người thân khác sẽ bị xử trảm sau ba ngày.]
Ta nằm xuống giường, cả người không còn chút sức lực. Hùng phụ đã xử lý sạch sẽ mọi rắc rối, còn đòi cho hai chị em ta một tiền đồ tốt đẹp.
Khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, hệ thống khẽ hỏi:
[Thế tử của Thích Vương sắp nhận được tin tức, hôn sự của tỷ tỷ ngươi sẽ sớm diễn ra. Nhiệm vụ của ngươi sắp hoàn thành rồi. Ngươi còn nhớ ngươi có được kiếp này bằng cách nào không?]
[Nhớ, sau kiếp này, hồn phách sẽ tan biến, vĩnh viễn không được luân hồi.]
...
Nửa năm sau, hôn sự của thứ tỷ được cử hành long trọng, vô cùng danh giá.
Sau đó ta lại quan sát một thời gian. Sau khi kết hôn, tỷ phu càng thêm phấn đấu cầu tiến, đứa em út khó trị nhất cũng vì ta mà chuyện gì cũng nghe theo tỷ tỷ. Tỷ ấy vào phủ chưa được mấy tháng, mẹ chồng đã giao quyền quản lý gia đình, trở thành chủ mẫu nói một không hai của Thích Vương phủ.
Khi tỷ ta mang thai đứa con đầu lòng, Hùng phụ hỏi ta lần thứ ba mươi: "Uyển Nhi, con vẫn chưa có người vừa ý sao?"
Thấy ta không trả lời, ông cau mày nói: "Cha không thể chờ thêm được nữa. Hoàng thượng đã sắp hết kiên nhẫn rồi. Chậm nhất là tháng sau, cha phải lên đường đi Sơn Hải Quan."
Ta khẽ cười: "Vậy thì con đi cùng cha. Con muốn du ngoạn thiên hạ, đi khắp nơi để xem."
Một ngày trước khi rời kinh, ta biết được một chuyện từ hệ thống, khiến lòng ta đau đớn không thôi.
Nó nói:
[Kiếp trước thứ tỷ của ngươi vốn sống được năm mươi tuổi. Từ khi ngươi gả cho Lục Hiên, nàng ngày đêm cầu nguyện dùng phần đời còn lại và mãi mãi về sau để đổi lấy hạnh phúc và bình an cho ngươi.
[Nhưng cuối cùng ngươi đã sống không như ý, nên mới có sự xuất hiện của ta và hệ thống của Lục Hiên. Mục đích là để ngươi được làm lại một lần nữa.
[Nhân quả luân hồi, mong ngươi nắm bắt cơ hội cuối cùng.]
Ngày hôm sau, tỷ tỷ tiễn chúng ta ở cổng thành. Bụng nàng vẫn chưa lộ rõ. Ta lưu luyến nhìn đi nhìn lại, nàng nắm tay ta cười dịu dàng:
"Muội ra ngoài thư giãn cũng tốt. Đừng để đứa bé đợi dì nó quá lâu."
Ta cười gật đầu. Nàng lại quan tâm hỏi: "Sao sắc mặt muội lại tái nhợt như vậy? Có phải trong người không khỏe?"
Ta vỗ vỗ tay nàng: "Nghĩ đến hôm nay được ra ngoài, vui quá nên không ngủ ngon thôi."
Chúng ta trò chuyện thêm một lúc, rồi chia tay.
Lần cuối cùng ta ngoái đầu nhìn nàng, tỷ phu đang khẽ an ủi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ta và Hùng phụ đi cùng nhau hai ngày, sau đó ta dẫn hai nha hoàn bắt đầu cuộc du ngoạn.
Vừa qua tuổi ba mươi, ta đến Sơn Hải Quan, khuyên Hùng phụ đã tái phát bệnh cũ về kinh dưỡng bệnh. Hoàng thượng đã già yếu, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tỷ phu bây giờ là người đầu tiên bên cạnh Thái tử, đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở kinh thành.
Ta đích thân tiễn Hùng phụ đi. Mười ngày sau, khi ta thanh thản lìa đời, ta lấy một nửa số tiền kiếm được từ việc vẽ tranh xuân cung trong nhiều năm, tặng cho hai nha hoàn. Số còn lại nhờ họ về kinh giao cho tỷ ta, để nàng thay ta phụng dưỡng Hùng phụ.
Ta cố gắng chống mí mắt, nói thêm:
"Nói với nàng ấy, ta được một cao nhân ẩn sĩ nhận làm đồ đệ, vào núi tu hành, không hẹn ngày về.
"Với lại, ta ở ngoài sống rất tốt, đừng bận lòng."
Ta nhắm mắt lại, khóe môi cong lên.
Tỷ tỷ, kiếp này tỷ có thể sống đến tám mươi tám tuổi, gia đình êm ấm, hạnh phúc viên mãn.
Muội nguyện cho tỷ kiếp nào cũng được như kiếp này.
(Hết)