Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 100: Ôm đùi vàng

Chương 100: Ôm đùi vàng


Khi Lâm Phàm xem chuyện tương lai cho mọi người, thường sẽ nói đường vận mệnh chính, một đường thẳng sẽ dẫn đến điểm cuối, nhưng trên đường chính này lại có rất nhiều đường nhánh ra.
Đây là những thay đổi về vận mệnh tương lai.
“Đại sư, năm nay tài vận của tôi sẽ thế nào?" Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề hỏi, nhìn giống như là một nhân viên văn phòng.
“Không có đại tài, nhưng tiểu tài chảy mãi không dứt. Đừng tham lam, nếu không sẽ có kết quả không tốt." Lâm Phàm cười nói.
Người đàn ông trung niên cũng không phải kẻ ngốc nên nghe hiểu rõ ràng hết thảy, sau đó đứng dậy cảm ơn, lấy ra mười tờ giấy đỏ: “Đa tạ đại sư chỉ bảo.”
Người đàn ông trung niên này là thương nhân của một công ty tài chính, thực lực không thấp cũng chẳng cao, lăn lộn ở Thượng Hải cũng không tệ lắm. Bình thường tiểu tài đích xác như lời đại sư nói, bất tận không dứt.
Nhưng gần đây có một chuyện hơi làm khó người đàn ông trung niên này, bởi vì ông ta vận hành một lượng quỹ lớn và kiếm được rất nhiều tiền. Chính vì vậy ông ta muốn đầu tư tất cả tài sản của mình để kiếm một khoản lớn, nhưng trong lòng ông ta luôn lo lắng, nghe nói trên phố Vân Lí có một cửa tiệm xem bói rất chuẩn nên thử xem một chút.
Lúc đầu, ông ta cũng không tin, nhưng khi vị đại sư trước mặt nói với ông ta về nghề nghiệp và những thông tin khác của mình, ông ta lập tức tin rồi.
Ông ta hiểu những gì mà đại sư vừa nói, cảnh báo ông ta không được tham lam.
"Người tiếp theo, số 66." Lâm Phàm nói.
"Là ta, đợi đại sư chọn trúng cũng thật là lâu quá đi."
Một người phụ nữ cười tươi như hoa, ngay khi cô chuẩn bị bước vào cửa tiệm, một bóng người đã chạy như điên vào đụng trúng, sượt vai cô mà qua.
“Ai nha! Đi đường mắt để dưới mông hả?” Người phụ nữ mở miệng chửi rủa khi nhìn thấy đó là một nam thanh niên, vừa định xông tới cãi nhau, nhưng đột nhiên xảy ra một màn khiến cô cũng sững sờ.
Mà lúc này, không chỉ có cô sững sờ, mà ngay cả những người dân đang xếp hàng cũng sững sờ.
"Đại sư, xin hãy cứu tôi..."
Triệu Trung Dương điên cuồng chạy tới, vừa vào tiệm thì lập tức ngã nhào xuống đất, ôm lấy đùi của Lâm Phàm mà kêu thảm thiết.
Những người dân xung quanh ngơ ngác nhìn nhau và bắt đầu bàn tán: "Thằng nhóc này là ai vậy? Chuyện gì đã xảy ra khiến nó sợ hãi như vậy?"
“Có biết đâu, mọi người nói xem có phải đến đề nhờ cậy đại sư không?”
“Ể, hôm kia tôi có gặp tên nhóc này rồi, chính là cái tên nhóc chỉ cho đại sự một tệ thôi đó.”
“Mau kể coi, chuyện đó là sao?”
“Hôm kia thằng nhóc này đến tìm đại sư để hỏi về vận đào hoa, còn có tài vận gì đó. Lúc đó đại sư trực tiếp nói, trước hết nên đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, hết thảy vận may tương lai đều dựa trên sức khỏe của mình. Thằng nhóc này đâu có phục, còn cãi nhau với đại sư, cuối cùng chỉ trả cho đại sư một tệ tiền xem bói, xem dáng vẻ này thì hẳn là bị đại sư đoán đúng rồi."
"Đoán đúng cái gì chứ, đây gọi là bói chuẩn rồi."
“Mau vào xem tên nhóc này khám ra bệnh gì đi?”
Những người dân xung quanh đều cảm thấy những người đang xếp hàng đúng là đám ngu, đang chuẩn bị rời đi nhưng nghe được chủ đề này thì đột nhiên có chút hứng thú. Đồng thời trong lòng cũng thầm sụp đổ, không thể nào bói chuẩn như vậy chứ.
....
"Cậu tên là Triệu Trung Dương đúng không?" Lâm Phàm lúc này cảm thấy rất bất đắc dĩ, ngày hôm kia hắn nhắc nhở người này, không ngờ hắn ta cũng nghe theo rồi. Bây giờ khám lòi ra bệnh còn không đi tìm bác sĩ, đi tìm hắn làm cái quỷ gì đây?
Nhưng thấy tên này khóc thảm thiết như vậy, Lâm Phàm cũng đành an ủi hắn một phen.
“Đại sư, là tôi, chính là tôi.” Triệu Trung Dương ôm lấy đùi của Lâm Phàm, chết cũng không buông tay.
Đối với Triệu Chung Dương mà nói, đại sư trước mặt là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta.
“Chàng trai trẻ, trước tiên buông đùi của đại sư ra đi, có việc gì từ từ nói.” Điền Thần Côn ở một bên nói.
"Không! Tôi sẽ không buông tay, nếu là đại sư không cứu tôi, tôi chết cũng sẽ không buông tay." Triệu Trung Dương nói.
Lâm Phàm hơi đau đầu, ngày hôm kia sự kiêu ngạo bá đạo của tên nhóc này biến đâu mất rồi?
“Đi bệnh viện khám ra gì rồi?” Lâm Phàm thật sự không biết bệnh tình của cái tên này, nhưng nhìn tình trạng thân thể của hắn thì nhìn ra có một tai kiếp, cho nên mới thuận miệng nói.
"Đại sư! Đây là kết quả khám, ngài phải cứu tôi. Tôi còn trẻ lắm, tôi không muốn chết đâu. Nếu tôi chết, cha mẹ tôi sẽ làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có đứa con trai duy nhất là tôi thôi." Triệu Trung Dương khóc lóc sụt sùi.
Mà buổi livestream lúc này vẫn còn đang diễn ra.
Những người hâm mộ trong phòng livestream cũng đều câm lặng, họ đều là người hâm mộ của Triệu Chung Dương, lúc này nhìn thấy Anh Dương của bọn họ như vậy, trái tim bọn họ đều đang đau nhói.
Trước đây để mang lại niềm vui cho họ, anh Dương đã từng thử rất nhiều việc làm mạo hiểm đến tính mạng, họ đều ghi tạc trong lòng. Bây giờ Anh Dương xảy ra chuyện, làm sao họ còn vui được.
Nhất là mấy thằng ngu lướt xem bình luận còn ăn mừng cà khịa thì bị fan trực tiếp chửi cho cẩu huyết lâm đầu rồi đá cuốn xéo ra khỏi phòng livestream.
Loại ngu ngốc này quả là bọn súc sinh mà.
Lâm Phàm nhìn kết quả khám sức khỏe, những người dân xung quanh cũng vây quanh lại. Khi họ nhìn thấy kết quả chẩn đoán trên giấy khám, tất cả đều đồng cảm nhìn người thanh niên đang khóc lóc sụt sùi, ngã gục trên mặt đất này.
Đúng là thật là thê thảm...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất