Chương 47: Weibo quá khó lăn lộn (2)
Vương Minh Dương nhìn thời gian trả lời. Ngày hôm qua đã biết hôm nay mình mất tiền, điều này làm cho Vương Minh Dương có chút tò mò.Những thứ đoán mệnh này Vương Minh Dương vốn không tin, tất cả mọi thứ bây giờ đều là dựa vào chính mình phấn đấu mà có được.
Mười sáu tuổi đến Thượng Hải dốc sức làm việc. Mười tám tuổi có món tiền đầu tiên đã lập tức đầu tư vào ngành bất động sản. Làm công việc này gần mười năm, bản thân cũng có hơn trăm ức.
Điều này đối với bất kỳ một người hai mươi bảy tuổi khác mà nói, quả thực giống như cuộc đời thần tiên.
Sau đó, Vương Minh Dương trả lời lại.
"Khi nào có thể thắng lại tiền?"
Vương Minh Dương không nghiện cờ bạc, nhưng mà hắn muốn nhìn xem cái người gọi là Lâm đại sư này có bản lĩnh gì.
Ngay sau khi tin tức này của Vương Minh Dương trả lời qua, không bao lâu sau, Lâm đại sư đã trả lời tin nhắn.
"Chiều mai, chỗ cũ, vị trí cũ."
Vương Minh Dương nhìn thấy tin tức này, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc. Thật đúng là con mẹ nó coi mình là thần tiên sao. Thế nhưng Vương Minh Dương chính là thích cứng đối cứng cùng người khác.
"Được, ngày mai nếu thắng, tôi sẽ dâng lên một trăm vạn."
Sau khi trả lời tin nhắn này, Vương Minh Dương tắt Weibo, sau đó gọi điện thoại liên lạc với người hôm nay, tối mai lại đến chơi một lần nữa.
…
Lúc này ở trong phòng, Lâm Phàm nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, trong lúc nhất thời cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Cuộc sống của người có tiền thật sự bá đạo."
Sau khi weibo này được lập ra, ngoại trừ Vương Minh Dương tìm mình ra thì không có ai khác tìm mình.
Quả nhiên... Weibo thật con mẹ nó khó lăn lộn nha.
Tuy nhiên đối với Vương Minh Dương này, Lâm Phàm thật sự bội phục. Nhân sinh trâu bò, tuổi còn trẻ gia tài nhiều như thế, thật sự chính là một nhân vật nghịch thiên.
Cái mệnh của gã này thật đúng là con mẹ nó trâu bò.
Ngày hôm sau!
Sau khi Lâm Phàm thức dậy, phát hiện thấy một tin nhắn trên WeChat.
"Anh đẹp trai, ra mở hàng nhanh lên..."
Nhìn hình ảnh này hẳn là cô em gái mình thêm ngày hôm đó, nhưng Lâm Phàm lập tức bỏ qua không trả lời, bánh này tôi cũng không bán nữa rồi, còn phản hồi cái rắm.
Lâm Phàm rửa mặt xong sau đó ra khỏi cửa, mình đã hẹn với Điền Thần Côn cùng đi tìm địa điểm, chính thức mở ra con đường bói toán.
Đối với Lâm Phàm mà nói, việc trở thành Lâm đại sư người người kính ngưỡng hình như có chút khó khăn, cũng không đơn giản như mình nghĩ. Xem ra còn phải tiếp tục cố gắng.
"Thần côn." Lâm Phàm từ xa đã thấy Điền Thần Côn đứng ở nơi đó.
"Sao lại muộn thế?" Điền Thần Côn nói.
"Mẹ nó, bây giờ mà muộn à? Mới 8 giờ 30 phút thôi mà." Lâm Phàm cạn lời.
"Thế nào rồi? Ông đã tìm thấy địa điểm mặt tiền thích hợp chưa? ”
"Trước khi ngươi tới, tôi cũng đã xem kỹ rồi. Tổng cộng có ba nhà, vị trí đều coi như tạm ổn."
"Đi xem một chút nào." Hiện giờ Lâm Phàm cũng coi như có chút tiền, ba mươi vạn, không nhiều cũng không tính là ít, cơ bản là đủ để có thể thuê mặt bằng.
Lâm Phàm và Điền Thần Côn đi xem địa điểm đầu tiên. Chỗ này nằm ở trung tâm khu phố, rộng khoảng bốn mươi mét vuông. Vào hỏi một chút, con mịa nó thuê mà cũng phải tốn phí chuyển nhượng, hơn nữa còn có bảy tám khoản khác cộng lại thì đã vượt qua ba mươi vạn rồi.
Căn nhà này không cần hỏi nữa, trực tiếp pass. Vị trí địa điểm mặt tiền này tuy tốt nhưng thật sự quá đắt, đắt đến mức Lâm Phàm có chút chịu không nổi.
Địa điểm thứ hai, ngược lại cũng không tệ. Tuy rằng ở cuối đường, nhưng tục ngữ nói: “mùi rượu không sợ ngõ sâu”. Kỹ năng bói toán này của mình có thể nói là nghịch thiên. Chỉ cần truyền danh tiếng ra ngoài, vậy tuyệt đối đông như trẩy hội, ngay cả cánh cửa cũng có thể bị đạp hỏng.
Nhưng mà sau khi hỏi một lượt, Lâm Phàm trực tiếp không thèm nữa.
Mặt bằng chỗ này lại trả tiền hàng tháng, thời gian ký cũng không thể quá dài, bất kỳ lúc nào cũng có thể bán mất.
Đối với Lâm Phàm mà nói, hắn muốn coi bói toán là một sự nghiệp. Hơn nữa nhiệm vụ trở thành Lâm đại sư mà người người đều kính ngưỡng, tuyệt đối không dễ dàng hoàn thành như vậy. Nếu mở một tháng rồi lại đóng cửa, vậy thì tìm ai mà khóc đây.
Chỗ thứ ba ngược lại còn đúng yêu cầu của Lâm Phàm, Điền Thần Côn vừa nhìn đã vỗ tay khen ngợi.
"Mặt bằng chỗ này trước đây vốn là một văn phòng xem bói. Sau đó ông chủ bởi vì nguyên nhân nào đó không thuê nữa, nếu chúng ta tiếp nhận thì chỉ cần đổi một cái bản hiệu, còn những thứ khác đều có sẵn rồi." Điền Thần Côn nói.
Lâm Phàm cũng cảm giác địa điểm này không tệ, ánh sáng dồi dào. Tuy rằng diện tích không lớn lắm, chỉ có mười mấy mét vuông nhưng để xem bói cũng coi như là thoải mái.
"Được, vậy thì chốt căn này."
Cuối cùng trực tiếp ký hợp đồng thuê theo năm, cộng với phí chuyển nhượng, phí tài sản, bảy tám khoản là hết tổng cộng hai mươi lăm vạn.