Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 73: Thật là lợi hại

Chương 73: Thật là lợi hại


“Các…các người…” Trịnh Vạn Cầm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì gương mặt vốn đắp một tá phấn của cô ta cũng trở nên trắng bệch vì kinh ngạc.
“Lão nương đây liều mạng với chúng mày.”
Khuôn mặt của Trịnh Vạn Cầm trắng nhợt đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nhe nanh múa vuốt tóm lấy Lâm Phàm.
Lâm Phàm khẽ liếc nhìn một cái rồi đột ngột ngẩng đầu lên, thần thái của một người đàn ông lập tức bạo phát ra.
“Hàng Long thập bát chưởng.”
Chát!
“Nhớ cho kỹ! Tôi đây cũng là cao thủ, đừng có mà xem thường.” Lâm Phàm bình tĩnh thản nhiên nói.
Trịnh Vạn Cầm mặt mũi thất thần ngồi bệt xuống đất, đôi mắt hoang mang bỗng trở nên hoảng sợ rồi bật khóc nức nở. Lớp trang điểm dày cộp trong nháy mắt trôi sạch, bây giờ trông ả ta không khác gì ma giữa ban ngày.
“Cảnh sát đến rồi.”
Lúc này, quần chúng xung quanh hét lên.
“Làm ơn nhường đường.”
Khi cảnh sát xuất hiện, Điền Thần Côn vừa nãy còn đang đứng tạo dáng đã nhanh chóng ném điếu thuốc đi rồi ngã nhào xuống đất, ôm đùi la khóc thảm thiết.
“Cứu mạng với, xã hội đen đánh người. ”
“Chân của tôi, cánh tay của ta gãy rồi…gãy rồi…”
Lâm Phàm sửng sốt khi thấy bộ dạng của Điền Thần Côn như vậy, trên mặt hắn viết hoa một chữ “Bái Phục.”
“Quá trâu bò!”
Tiếp theo đó Lâm Phàm cũng vờ ngã xuống đất, giả bộ bị thương rất nặng.
“Mẹ kiếp!”
Vũ Bảo Quân và những người khác nhìn thấy tình hình này thì không thể không chửi ầm lên, bọn mày là một lũ vô nhân tính mà. Bọn ta mới là người bị đánh, tụi bây đang đánh rắm à.
Hôm nay Lưu Hiểu Thiên lại được lãnh đạo khen ngợi cho nên tâm tình đang rất tốt. Sau đó lại nhận được tin báo từ quần chúng, biết rằng đang có một trận ẩu đả ở phố Vân Lý nên đã vội vàng chạy tới đây.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt Lưu Hiểu Thiên lập tức ngẩn người rồi chạy lên phía trước nói: “Ông chủ nhỏ, cậu bị làm sao thế?”
Lâm Phàm khổ sở gào khóc, nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì vui mừng khôn xiết.
Ồ! Không tệ! Không tệ! Lại là người quen.
“Đội trưởng Lưu, mấy tên tội phạm này đến cửa hàng của tôi làm loạn, đã vậy còn đánh tôi và nhân viên của tôi bị thương.” Lâm Phàm làm bộ làm tịch nói.
“Cảnh sát! Bọn bất lương này quá là kiêu căng ngạo mạn, giữa thanh thiên bạch nhật mà bọn chúng lại bắt nạt một lão già như tôi, trên đời này liệu còn có pháp luật hay không đây.”
Điền Thần Côn đã ở trong giang hồ nhiều năm nên đối với mánh khóe lừa đảo này thì quá là cao siêu.
Lưu Hiểu Thiên hoàn toàn bối rối trước cảnh tượng trước mắt nên nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Vũ Bảo Quân thì ông ta đã hiểu.
“Vũ Bảo Quân, Cậu lại muốn gây sự à? Lần này lại tụ tập đánh người, là muốn gây chuyện với bọn tôi sao?” Lưu Hiểu Thiên đối với cách làm này của Vũ Bảo Quân đã rất quen thuộc.
Khi còn là cán bộ quản lý đô thị thì Lưu Hiểu Thiên đã biết đến loại người này.
Mấy tên cầm đầu các băng đảng kia cũng làm nhiều việc tồi tệ như vậy.
Bây giờ Lưu Hiểu Thiên đã là đội trưởng cảnh sát, việc chỉnh đốn những băng nhóm này là lẽ đương nhiên.
“Đội trưởng Lưu, hiểu lầm rồi…” Vũ Bảo Quân hét lên rằng mình bị oan uổng, làm sao bây giờ lại thành bọn họ đánh người rồi? Hắn ta rõ ràng đã bị đối phương nốc ao mà, thậm chí không có cơ hội đánh trả nữa.
“Đừng nói nhiều, dẫn bọn chúng đi.” Lưu Hiểu Thiên phất tay sau đó đến bên chỗ Lâm Phàm.
“Ông chủ nhỏ, cậu cùng với người nhân viên này cũng đi theo chúng tôi đi. Cậu yên tâm, đối với vấn đề này thì tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.”
Mặc dù trong lòng Lưu Hiểu Thiên có chút nghi hoặc đối với vấn đề này, cũng nhìn ra được một ít manh mối. Nhưng mà, đối với cái tên Vũ Bảo Quân là thủ lĩnh của đám xã hội đen này thì đây là việc có thể xác định.
Trong hồ sơ ghi chép, đều có thể in ra thành một chồng.
“Hu hu….” Tên nhóc trước đó còn rất kiêu ngạo thì bây giờ khuôn mặt của gã ta đã bị biến dạng hoàn toàn do cú đá ‘Phật sơn vô ảnh cước’ của Lâm Phàm. Hiện tại nó sưng tấy lên, thậm chí đến nói chuyện cũng hết sức khó khăn chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ.
Ở đồn cảnh sát.
Do Lưu Hiểu Thiên đã xử lý những việc bên ngoài nên rất nhanh đã có kết quả.
Bọn người Vũ Bảo Quân tới của kiếm chuyện, còn đánh bị thương người. Đồng thời ở bên trong người bọn chúng còn tìm thấy sáu con dao ngắn nguy hiểm, trường hợp này hơi có chút nghiêm trọng.
Lâm Phàm thì không có bất kỳ vết thương nào trên người nhưng tay và chân của Điền Thần Côn đã bị trật khớp một cách thần kỳ.
Khi được hỏi có muốn tiếp tục truy cứu chuyện này không, Vũ Bảo Quân lập tức tỏ vẻ cầu xin.
Loại chuyện này, nếu gã ta bồi thường thì sẽ kết thúc. Nhưng mà nếu tiếp tục truy cứu thì có lẽ sẽ bị giam 3 tháng tới một năm lận nha.
Thậm chí có thể còn hơn thế, vì do gã ta có quá nhiều tiền án tiền sự nên cải tạo thì vô ích, do đó phải xử lý nặng hơn.
Tuy nhiên, ai bảo Lâm Phàm mềm lòng cơ chứ? Đương nhiên, tính toán một chút, muốn giải quyết riêng thì giải quyết riêng thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất