Chương 79: Đánh tơi tả (2)
Lộ Tử Nghĩa không nói không rằng, trực tiếp đem sầu riêng bày ngay ngắn trên mặt đất, sau đó hít sâu một hơi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lữ Á Khiết và bạn cùng phòng, trực tiếp quỳ lên sầu riêng.
“Đau quá…”
Cái này không quỳ không biết, quỳ một cái đau thấu trời xanh.
Những mảnh gai nhọn thô ráp ghim vào đầu gối, thật sự đau buốt, đau đến phát run.
“Á Khiết, anh sai rồi! Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội nữa được không, lần sau nếu anh còn như vậy…”
“Cái gì? Anh còn muốn có lần sau?” Lộ Tử Nghĩa chưa nói dứt câu đã bị Lữ Á Khiết cắt ngang.
Lúc này Lộ Tử Nghĩa phát hiện mình nói sai, đầu lắc như trống bỏi: “Không có lần sau, không có lần sau. Lần này là lần cuối cùng, anh sẽ thay đổi, sau này anh nhất định tin tưởng em, tuyệt đối không hoài nghi em.”
“Sao? Anh còn hoài nghi? Hoài nghi cái gì?”
“Không có hoài nghi, anh không có hoài nghi, tất cả là do lòng dạ anh hẹp hòi, tất cả đều là lỗi của anh.” Lộ Tử Nghĩa vội vàng lắc đầu nói.
Bạn cùng phòng đứng bên cạnh thấy Lộ Tử Nghĩa như vậy cũng phục sát đất, cái này chính là con mẹ nó liều mạng mà.
“Á Khiết, cậu nên suy nghĩ cho anh ta một cơ hội đi.” Bạn cùng phòng nói.
Bây giờ thế này, trong lòng Lữ Á Khiết đã nguôi giận không ít: “Tha thứ cho anh cũng được nhưng mà anh phải viết bản cam kết, còn phải xin lỗi bạn của em. Những chuyện này anh có làm được không?”
“Được, chắc chắn làm được.” Lộ Tử Nghĩa lập tức gật đầu nói.
“Thôi được rồi, cho anh thêm một cơ hội, đứng lên đi.”
Lộ Tử Nghĩa nghe nói vậy, bỗng nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không cầm lòng được nói: “Quả nhiên đại sư nói chính xác.”
Lữ Á Khiết đã nguôi giận lại nghe nói thế, lập tức sửng sốt: “Đại sư gì?”
“À! Không có, làm gì có đại sư nào.”
“Nói” Một chữ vô cùng khí phách bật ra, trực tiếp khiến Lộ Tử Nghĩa không dám phản kháng.
Lộ Tử Nghĩa đành kể rõ đầu đuôi sự việc. Sau khi nói xong, một tiếng gào thét phát ra.
“Quỳ tiếp cho em, mới mấy ngày không ở bên cạnh anh, chỉ số IQ của anh về lại số âm rồi hả? Anh có bị ngốc không vậy…”
Lộ Tử Nghĩa: “…”
Ngay giây phút này, những dòng chảy nhỏ đã nhấc lên một cơn sóng to, không thể ngăn cản.
Một lần nữa, Weibo của Lâm đại sư bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Vô số dân mạng chịu phục.
Ngoài miệng Thu Đao Chặt Cá không phục, nhưng trong lòng phục sát đất…
Mặt mũi bị vả bôm bốp.
Nhưng một khi đã bước trên đường không thể quay đầu lại được, Thu Đao Chặt Cá ta, đánh cuộc 300 ký thịt mỡ trên người cũng phải bảo vệ danh dự của mình.
Tàu điện ngầm.
Đám dân thành thị đang cắm đầu chơi điện thoại bỗng nhiên trong đó có người la lên: “Dương Tiểu Lượng bị đánh thật này.”
“Không thể nào, anh đọc tin này ở đâu vậy?”
“Trên Weibo đó, top một hot search rồi.”
“Để tôi xem.”
…
Bây giờ sự kiện nóng hổi nhất trên Weibo là danh sách tiên đoán của Lâm đại sư.
Trong đó sự kiện Dương Tiểu Lượng được quan tâm nhiều nhất.
Hot search Weibo.
Không có phóng viên nào không đăng hình ảnh bị đánh của Dương Tiểu Lượng lên Weibo.
Đây là một tin tức lớn, thậm chí vì thời gian gấp rút không ai rảnh photoshop, tất cả đều đăng hình ảnh chưa chỉnh sửa lên.
Dân mạng Weibo sôi sùng sục.
“Nhìn thê thảm thật, nhưng không biết sao tôi lại thấy phấn khích quá đi.”
“Tin nóng hổi, tin nóng hổi, tiểu thịt tươi nước nhà bị đánh đến hủy dung. Từ nay sẽ có một vị tướng bổ sung vào trong danh sách người mẫu nam nổi tiếng của hội sở.”
“Lâm đại sư là ai? Sao linh nghiệm dữ vậy?”
“Mọi người ơi mau xem nè, Weibo của Lâm đại sư đã bị đám fan cuồng của tiểu thịt tươi bao vây rồi.”
“Ôi trời! Vậy phải mau chóng bay qua đó giúp đỡ mới được. Đại sư là thần tiên, sao có thể để cho những thứ dân ngu khu đen đó làm nhục được.”
…
Lúc này Lâm Phàm đang lướt Weibo.
“Chuyện này thế éo nào lại dính líu với tôi, có phải là tôi cho người đi đánh nó đâu, cái đám fan cuồng này đúng là điên khùng mà.”
Vốn dĩ Lâm Phàm đang đợi vô số người tin tưởng và ca tụng hắn, ngờ đâu chưa gì đã có một đoàn fan cuồng tấn công.
“Tên Đại sư đần độn kia, biết rõ Lượng Lượng của bọn tôi sẽ bị đánh, vì sao không báo bọn tôi biết trước hả?”
“Người biết Lượng Lượng cố gắng đến thế nào? Lương thiện đến thế nào không?”
“Lượng Lượng là một minh tinh tốt với fan nhất trong tất cả ngôi sao đấy.”
“Lượng Lượng từng tài trợ cho học sinh nghèo, những nghệ sĩ khác có không?”
“Nguyền rủa tên đại sư chó tha, không biết tốt xấu.”
“Tôi đã báo cảnh sát, do ông xúi giục nên Lượng Lượng của tôi mới bị đánh.”
…
Bây giờ trong lòng Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, không phải não đám đó bị chập mạch chứ?
Tôi không thông báo hồi nào, chẳng qua là tôi chỉ thông báo trên Weibo thôi. Bây giờ rảnh rỗi trách tôi không nói, đúng là ăn ngang nói ngược.
Mà lúc này, Thu Đao Chặt Cá đang ngồi sững sờ trước máy tính, Weibo của Lâm đại sư mỗi phút có thêm một ngàn bình luận mới.
Cái này dữ dội hơn nhiều so với những lính thủy quân của hắn.
Thu Đao Chặt Cá nở nụ cười bỉ ổi.
“Mặc xác cái tên Lâm đại sư này có tài năng thật không, dám đụng tới Thu Đao Chặt Cá tôi thì coi như anh xui xẻo rồi. Bây giờ tỉ lệ mắng chửi và khen ngợi đang ngang nhau, nếu mình châm một mồi lửa chắc chắn có thể kiểm soát toàn bộ tình hình, nhưng mà vụ này tốn hơi bộn tiền nha.”