Chương 8: Lâm Phàm nghi hoặc
Điền Thần Côn nhìn chăm chú vào những người đẹp trên đường, nuốt nước bọt, toàn thân như thể đang bay lên.
"Tôi là người đầu tiên, tôi là người đầu tiên."
Lúc này, một đám mỹ nữ vây quanh quầy hàng của Lâm Phàm. Đặc biệt là người đẹp đoạt được vị trí thứ nhất, hưng phấn nhảy nhót nhảy nhót, người không biết tình huống đều cho rằng mỹ nhân này điên rồi.
"Các cô làm gì thế?" Lâm Phàm có chút khẩn trương, bao nhiêu người đẹp vây quanh như vậy, đặc biệt là mùi nước hoa còn càng làm cho người ta run sợ.
Lâm Phàm coi như là một xử nam ngàn năm, vào lúc này trái tim nhỏ bé của hắn cũng bắt đầu đập thình thịch.
“Mau, mười cái bánh kếp.” Người đẹp thứ nhất hưng phấn nói.
"Cái gì mười cái? Chỉ có thể lấy một cái. Chúng tôi còn ở phía sau đây."
"Đúng vậy, Tử Vận, cô chỉ có thể lấy một cái."
"Được rồi, anh đẹp trai, mau làm một cái bánh kếp đi, anh muốn cái gì cũng được." Cô gái nói.
Lâm Phàm lúc này sửng sốt, nhất thời không có phản ứng lại, hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi nhìn thấy một trong số những người đẹp này, Lâm Phàm đột nhiên phản ứng.
Có thể là do bánh kếp vừa rồi ư?
"Anh chàng đẹp trai, làm cho tôi một cái trước, sau này tôi sẽ từ từ cho anh xem." Người đẹp ở vị trí đầu tiên, nhìn thấy Lâm Phàm sửng sốt, cũng thúc giục.
"Được rồi, được rồi! Xin lỗi, đến ngay đây." Đầu óc Lâm Phàm hiện tại đều là chuyện toàn bộ bách khoa toàn thư cùng Thần cấp bánh kếp.
Chẳng lẽ là tốt như mình tưởng tượng hay sao?
Thấy cảnh này, Điền Thần Côn cũng bắt đầu kêu lên: "Người đẹp, các cô còn phải đợi một lúc nữa, sao không đến chỗ tôi xem chỉ tay một chút. Miễn phí, không cần trả tiền."
Nhưng điều làm Điền Thần Côn thất vọng là những người đẹp này thậm chí không liếc nhìn ông ta một cái.
Điều này khiến trái tim Điền Thần Côn có chút tan vỡ. Bây giờ ông ta đã già, có lẽ sẽ không còn nổi tiếng nữa.
Lúc này, rất nhiều người đẹp tụ tập trước một quầy hàng, thu hút sự chú ý của vô số người.
Vô hình chung, đây là một hiệu ứng quảng cáo tự nhiên.
Những bác gái ở quầy bánh kếp bên cạnh nhìn thấy rất nhiều người vây quanh Lâm Phàm, cũng bối rối trong chốc lát, sau đó vội vàng mở miệng nói.
"Các cô gái nhỏ, nơi đó rất nhiều người, nơi này chúng tôi không có ai, các cô có thể tới đây."
"Món của chúng tôi ngon và có đủ nguyên liệu, không phải tay nghề của hắn có thể so sánh được."
Các bác gái của một số quầy hàng khác lên tiếng, hy vọng sẽ lấy được một vài khách hàng. Thế nhưng đối với những người đẹp này, ngoại trừ quầy hàng này, họ không quan tâm ai cả.
"Bánh của các người tôi đều ăn rồi, còn không ngon bằng cái này."
Một cô gái quay đầu lại nói, câu này làm cho mấy bác gái á khẩu. Còn nói không ngon bằng tiểu tử kia làm. Đây không phải là sỉ nhục thì còn có thể là cái gì?
"Oa, anh chàng đẹp trai làm bánh kếp đúng là nghệ thuật. Nhìn kỹ một chút, tôi không thể đợi được nữa."
Lúc này, tay nghề của Lâm Phàm đã thành thạo, dùng một con dao nhỏ rạch vào bề mặt của cái bánh mỏng như tờ giấy thành những đường dài, được xếp dày đặc nhưng gọn gàng ngăn nắp, vô cùng đẹp mắt.
"Bánh kếp này kỳ thực rất đặc biệt, bề mặt cần phải mềm chút, bột mì phải cho thêm chút muối, còn phải dùng nước sôi nhẹ nhàng rót vào mới có thể tạo thành hình bông tuyết..."
Những kiến thức này ngay từ đầu Lâm Phàm làm sao biết được. Chỉ là hắn đọc và làm theo văn bản trên trang đầu tiên làm bánh kếp kia thôi.
"Ồ, hóa ra làm bánh kếp phải đặc biệt chú ý như vậy. Sau khi tôi trở về nhất định phải thử một lần, nhưng tôi nghĩ cả đời này cũng chỉ có thể ăn bánh kếp của cậu mà thôi."
Lâm Phàm cúi đầu, người đẹp vừa nói cả đời này khiến Lâm Phàm có chút xấu hổ.
"Đinh, giải thích tri thức về bánh kếp, điểm bách khoa toàn thư +1."
Đột nhiên, một âm thanh điện tử kim loại vang lên trong đầu Lâm Phàm.
Điểm bách khoa toàn thư +1, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Quên đi, trước tiên làm bánh kếp đã, trở về nghiên cứu kỹ càng sau.
Phần bánh kếp đầu tiên rất nhanh đã làm xong, mùi hương kia làm cho người ta thèm ăn, người đẹp ở phía trước càng thúc giục gấp.
"Nóng hổi, cẩn thận nóng."
Lâm Phàm chưa từng ăn bánh kếp mình làm, trong lòng cũng có chút tò mò, chẳng lẽ thật sự ngon như vậy sao? Nhìn dáng vẻ của người đẹp trước mắt giống như mấy ngày chưa ăn cơm vậy.
Suýt!
Người đẹp cắn xuống một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng đến le lưỡi, nhưng đối với đồ ăn ngon trước mắt này thì không thể chống cự lại được.
"Oa, ăn ngon quá, ngon muốn khóc luôn."
Cô gái cắn một cái rồi nhắm mắt lại, phảng phất như sắp bay lên trời, lộ ra vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Đồng nghiệp xung quanh nhìn biểu tình hạnh phúc của cô thì không khỏi nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu thúc giục Lâm Phàm vẫn còn đang trợn tròn mắt.
"Nhanh làm phần tiếp theo đi, không đợi được nữa rồi."
"Tử Vận, cô muốn ăn thì qua chỗ khác ăn đi, ăn ở trước mặt chúng tôi có phải muốn trêu chọc chúng tôi hay không."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Mùi hương này làm tôi nhịn không được."