Chương 83: Kêu hắn vác xác đến đây.
Tin tức nhỏ này vừa đăng một lúc đã có hơn 1000 bình luận.
“Hôm nay đặt máy bay, mai đúng giờ có mặt.”
“Móa nó! Sai một chữ đi một ngàn dặm, tôi đã đi tàu cao tốc được 10 dặm rồi!”
“Lâm đại sư ở Thượng Hải ư, tôi cũng ở đó nè!”
“Woa, không ngờ cửa hàng của Lâm đại sư lại gần tôi thế, bây giờ tôi đi tìm Lâm đại sư ngay đây!”
Lâm Phàm xem qua một lượt, hắn biết ngày mai mới chính là ngày bận rộn, nhưng mà nhiệm vụ ở trang thứ hai là trở thành đại sư người người ngưỡng mộ.
Theo Lâm Phàm hiểu, điều kiện đó không phải dễ đạt được như vậy.
Lấy danh tiếng của mình trên Weibo hiện nay, fan hâm mộ rất nhiều nhưng vẫn không hoàn thành nhiệm vụ.
Rõ ràng những fan hâm mộ này chỉ nghĩ mình rất có năng lực chứ không phải ngưỡng mộ bản thân mình, xem ra muốn thay đổi họ phải tốn chút công sức.
Trong lúc Lâm Phàm đang suy tính chuyện này, điện thoại vang lên, nhìn thấy số lạ Lâm Phàm liền từ chối.
Bây giờ lừa đảo rất nhiều, không phải chào hàng cũng là giả danh cảnh sát nói là rửa tiền.
Nhưng không lâu sau, số điện thoại này lại gọi tiếp.
Từ chối lần nữa!
Một phút sau.
Một tin nhắn gửi tới, nội dung là: “Tôi là Vương Minh Dương tìm anh có việc.”
Sau khi nhận tin này, điện thoại lại vang lên.
“Có chuyện gì?”
Sau khi nhận cuộc gọi, thái độ Lâm Phàm không mấy chào đón: “Còn nữa, sao anh biết số điện thoại tôi?”
“Dạo gần đây anh khá nổi tiếng trên mạng, muốn biết số của anh thì có gì mà khó…” Thời gian này Vương Minh Dương đang bận rộn chuyện công ty, tình cờ đọc được mấy cái tin trên mạng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Rồi, chuyện gì, nói nhanh? Đừng có mà hỏi tôi khi nào thắng bạc, tôi sẽ không nói cho biết nữa đâu.” Bây giờ Lâm Phàm còn vô cùng tức giận, lần trước chỉ điểm cho hắn ta thắng, sau đó hắn ta còn quay lại tìm hắn đánh nhau. Nếu không phải có Điền Thần Côn đứng bên cạnh, hắn đã sớm đánh tên này bay khỏi tiệm luôn.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, sau đó mở miệng: “Tôi có một người bạn nhờ tôi tìm người đoán một quẻ, tôi đã biết ngày tháng năm sinh rồi, chút nữa sẽ gửi cho anh. Anh giúp tôi đoán vận mệnh gần đây của hắn đi.”
“Khoan, chúng ta không thân thiết đến vậy. Muốn đoán vận mệnh thì nói hắn ta vác xác đến đây.” Lâm Phàm nói.
“Hắn ở rất xa sao có thể vì đoán vận mệnh mà chạy đến Thượng Hải xa xôi này chứ.” Bên kia điện thoại, Vương Minh Dương vừa cười vừa nói, bạn của mình cả ngày trăm công nghìn việc, bận đến chân không chạm đất, thời gian đâu mà đến Thượng Hải kia chứ.
“Vậy thì khỏi đi, vận mệnh có thể ảnh hưởng cả đời, không tự mình đến mà bắt tôi cho hắn cơ hội thay đổi vận mệnh á? Đừng có mà mơ, à mà bát tự của hắn là gì vậy?”
…
Sau khi Lâm Phàm tính toán, bật cười ha hả: “Hắn không đến chắc chắn sẽ hối hận. Có khách đến tiệm, tôi cúp máy đây.”
Lạch cạch!
Lâm Phàm cúp điện thoại, ngẩng đầu lên. Trước cửa tiệm có một thanh niên đang lén lút dòm ngó tình trạng trong tiệm, sau đó lấy hết can đảm nhìn Điền Thần Côn, hỏi dò: “Lâm đại sư?”
Điền Thần Côn chỉ chỉ Lâm Phàm, ra hiệu hắn mới là Lâm đại sư.
Chàng trai trẻ nhìn Lâm Phàm, há hốc miệng: “Lâm đại sư là anh sao?”
“Sao? Không giống hả?” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
“Không phải, không phải, không ngờ trẻ như vậy. Chào Lâm đại sư, tôi theo dõi Weibo của anh đã lâu, tôi là người hâm mộ của anh…” Lưu Ngang Tinh vô cùng kích động khi được thấy Lâm đại sư bằng da bằng thịt.
Lưu Ngang Tinh là sinh viên một trường đại học gần đây, cậu ta xem lời tiên đoán của Lâm đại sư như thần tiên, bội phục sát đất.
Gần đến tốt nghiệp, Lưu Ngang Tinh nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty thuộc top 500 thế giới, trong lòng cậu ta rất lo lắng nên sau khi biết địa chỉ Lâm đại sư liền chạy ngay đến muốn đoán một quẻ.
“Lâm đại sư! Tôi muốn nhờ anh bói giùm tôi một quẻ, tôi và bạn tôi đều nhận được thông báo của công ty yêu cầu phải đi phỏng vấn trong vòng ba ngày tới. Tôi muốn hỏi tôi phỏng vấn có đậu không?” Lưu Ngang Tinh tò mò hỏi.
Trong một cao ốc văn phòng cao cấp ở Thượng Hải.
Vương Minh Dương cười nhẹ, có hơi bất đắc dĩ.
Hắn không hề tức giận vì Lâm Phàm không hề nể mặt hắn, ngược lại cảm thấy chắc chắn cái tên này còn nhớ rõ chuyện lần trước.
Nhưng mà mình cũng bị đánh mà!
Biết người bạn này cũng một thời gian nhưng lại rất ít tiếp xúc, Vương Minh Dương định mời Lâm Phàm ăn bữa cơm, ngồi nói chuyện qua lại để gắn kết mối quan hệ.
“Thật ngại quá lão Ngô. Lâm đại sư có quy định mới, muốn tính vận mệnh thì ông phải tự đến mới được.” Vương Minh Dương gọi điện thoại thông báo.
Ngô Văn Cương là tổng giám đốc một công ty ở thủ đô, tài sản có trăm ức, về tài sản chẳng hề kém cạnh Vương Minh Dương nhưng về mạng lưới quan hệ thì Vương Minh Dương chỉ hít khói.
“Tiểu Vương, cậu không nói cho hắn biết tôi là ai hay sao?” âm thanh bên kia điện thoại rất bình tĩnh, trong giọng nói có chút ngạc nhiên, không thể tin được.