Chương 88: Tôi không sợ (2)
Ví dụ như:
Ngày mai anh ở đâu đó, thời gian nào đó thì sẽ bị đánh bởi một người mặc quần áo màu đen.
Nói thẳng như vậy thì nhất định sẽ bị sét đánh, nhưng nếu như nói ngày mai anh sẽ bị đánh, vậy bách khoa toàn thư sẽ không cho rằng đó là hành vi vi phạm quy định.
Loại tình huống thế này, đối với Lâm Phàm mà nói thì cũng không khác gì nói thẳng ra.
Nhưng đối với bách khoa toàn thư thì lại khác biệt rất lớn.
Mãi cho đến buổi tối, Lâm Phàm mới tiễn vị khách cuối cùng đi. Nhất thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Quá mệt mỏi! Quá mệt mỏi rồi! Miệng khô hết rồi!" Lâm Phàm kiệt sức nằm trên ghế, thều thào nói.
Lúc này toàn thân Điền Thần Côn cũng không còn sức lực, thế nhưng hôm nay kinh doanh tốt như vậy cũng khiến Điền Thần Côn phấn khích đến mức sắp nhảy dựng lên.
Chỉ là Điền Thần Côn vẫn có chút lo lắng: "Nhóc con! Hôm nay cậu không nên trả lời vấn đề của phóng viên kia. Chuyện đó chính là đang đắc tội với người khác đó. ”
Lâm Phàm trợn tròn mắt.
"Ông sợ cái gì? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà! Nguyên nhân chính là do ông chưa đạt tới trình độ trâu bò như tôi mà thôi. Đợi đến khi ông đạt tới rồi thì ông sẽ hiểu!" Lâm Phàm vừa tỏ vẻ mình chính là vô địch thiên hạ, nhưng cũng thật là cô đơn.
Người khác nói thế nào thì mình nói thế đó, như vậy đó có còn là ý kiến của mình hay không?
Hơn nữa hắn không sai, rõ ràng là hắn bói chuẩn 100%. Hắn chính là không có bất kỳ khuyết điểm gì cả.
Điền Thần Côn nhìn thoáng qua Lâm Phàm: "Được! Cậu trâu bò nhất! Cậu lợi hại! Đợi đến khi cậu bị quần công thì sẽ biết những lời hôm nay của cậu đáng sợ cỡ nào. ”
"Khà khà, tôi không sợ! Chỉ là không nói chuyện khác, nếu như mỗi ngày cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết ở chỗ này, cho nên vì sinh mệnh của tôi mà suy nghĩ thì ngày mai tôi nhất định phải đặt ra quy định mới." Lâm Phàm cũng không muốn làm đại sư đầu tiên chết vì bói toán.
"Ài! Tất cả đều là tiền đó!" Điền Thần Côn vừa nghe thì hơi đau lòng nói.
"Có tiền thì cũng phải có mệnh để tiêu xài nha, nếu không thì ông đến thử xem?" Lâm Phàm liếc mắt nhìn Điền thần Côn một cái. Cái tên Thần Côn này thật sự là trong mắt chỉ có tiền.
"Nhưng tôi lại không có bản lĩnh như cậu." Điền Thần Côn thật sự phục Lâm Phàm, nhất là sau khi tiếp xúc lâu thì lại càng thêm phục.
Lúc này, tại một trường đại học.
Lúc Lưu Ngang Tinh trở lại ký túc xá, nhìn thấy Từ Hạo Kiệt đang ngồi một mình uống bia thì trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.
"Buổi phỏng vấn hôm nay...."
"Thất bại rồi."
Giọng nói của Từ Hạo Kiệt rất đau khổ. Cậu ta chuẩn bị lâu như vậy nhưng lại có thể kết quả như vậy. Điều này đối với cậu ta mà nói là một đả kích rất lớn.
"Không có việc gì! Cậu nhất định có thể tìm được một công ty tốt hơn!" Lưu Ngang Tinh an ủi nói.
Đồng thời trong lòng lại càng thêm tin phục Lâm đại sư.
Lâm đại sư đã từng nói, Từ Hạo Kiệt cũng giống cậu ta, vận mệnh hai ngày nay đều sẽ không tốt.
Điểm này Lưu Ngang Tinh tin.
Hôm nay ở bên ngoài, không hiểu sao mà cậu ta lại bị ngã rất nhiều lần.
.....
Ngày hôm sau.
Lâm Phàm liên lạc với Điền Thần Côn, bảo ông ta đi đến đến cửa hàng sớm một chút.
Với tình hình hiện tại, nếu không có biện pháp nào được đặt ra thì hắn thực sự có thể sẽ mệt mỏi mà chết trong cửa hàng mất.
Nhân dịp hiện tại còn chưa có ai, Lâm Phàm và Điền Thần Côn bàn bạc với nhau một chút. Cuối cùng quyết định phương án mới, đó chính là vật hiếm thì quý. Nên mỗi ngày sẽ cố định số lượng người, có thể lên lịch hẹn trước.
Dựa theo chỉ thị của Lâm Phàm, Điền Thần Côn đến công ty quảng cáo để in thông báo, sau đó dán lên cửa.
Thông báo:
Mỗi ngày chỉ nhận 20 khách hàng, có thể hẹn trước. Thứ bảy, chủ nhật nghỉ phép, không nhận lịch hẹn.
Lúc Điền Thần Côn dán thông báo này lên cửa thì trong lòng cũng đang nhỏ máu.
Làm như vậy không biết sẽ mất bao nhiêu tiền đây trời?
Bà chủ xinh đẹp của cửa hàng quần áo bên cạnh khi nhìn thấy thông báo này thì lại liên tiếp gật đầu nói: "Loại quy củ này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy đó! Lão Điền à, nếu ông có thời gian thì đến cửa hàng của tôi ngồi một chút nha!”
Bà chủ khoe khoang dáng người với Điền Thần Côn, Điền Thần Côn nhìn thấy thân hình mập mạp của bà chủ thì trong lòng khẽ run lên, vội vàng xua tay từ chối.
Nói giỡn sao? Kẻ họ Điền tôi đây là người đầu đội trời, chân đạp đất. Làm sao có thể bị tư thế này mê hoặc, muốn hấp dẫn tôi thì cũng phải xinh đẹp một chút chứ.
"Thần Côn, tôi thấy bà chủ này rất có hứng thú với ông đó, dù sao ông cũng là người độc thân vậy không bằng ghép lại thử xem?" Lâm Phàm cười nói.
"Thôi đi! Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cũng không phải là người tùy tiện nha." Điền Thần Côn nói.
Ngay khi Lâm Phàm và Điền Thần Côn đang nói chuyện linh tinh thì có khách hàng tới cửa.