Chương 87: Tôi không sợ (1)
“Đại sư, làm sao mà anh biết được?” Nữ phóng viên này không dám tin hỏi lại. Cô thề với trời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị Lâm đại sư này. Huống hồ bạn trai cũ của cô và cô không phải là người cùng một thành phố.
Lâm Phàm nhướng mày, ngón tay chỉ ra bên ngoài: "Bên ngoài cửa viết cái gì?”
Nữ phóng viên im lặng.
Quần chúng vây xem lại cười nói: "Lâm đại sư.”
Đồng thời trong lòng cũng đều kinh ngạc vì năng lực của Lâm đại sư. Người này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tình huống của nữ phóng viên này, quả thực là khiến người ta không dám tin.
"Lâm đại sư! Xin hỏi mấy chuyện anh dự đoán trên Weibo, hiện giờ toàn bộ đều linh nghiệm, có phải anh đã sớm đoán ra rồi không?" Một phóng viên khác hỏi.
"Ừm. Đó là đương nhiên." Lâm Phàm rất tự tin nói.
"Xin hỏi Lâm đại sư, Văn Thiền nói ngài trộm tài liệu của anh ta nên anh ta muốn kiện ngài. Xin hỏi đối với chuyện này, ngài có gì muốn nói không?" Một phóng viên hỏi.
"Ha ha, hắn ở thủ đô, tôi ở Thượng Hải. Xin hỏi tôi ăn cắp như thế nào đây? Huống hồ hắn không con không cái, chỉ có một người vợ, vậy tôi làm sao có thể có được tài liệu này đây?"
Cái người tên Văn Thiền này, quả thật là không để Lâm Phàm ở trong lòng cho nên câu trả lời này cũng có chút hàm ý.
Đối với các phóng viên lão làng mà nói, sao bọn họ có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói này cơ chứ? Nếu không phải là Văn Thiền thì chính là vợ của anh ta...
Đối mặt với những phóng viên này, Lâm Phàm rất thành thạo, rất tự tin.
Mình dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, chẳng lẽ còn phải sợ sao?
“Xin hỏi Lâm đại sư, ngài đã từng tiên đoán sai bao giờ chưa?” Một phóng viên hỏi.
"Chưa từng có!" Lâm Phàm tự tin nói.
Phóng viên nghe hắn trả lời như thế thì cũng có chút sửng sốt. Lâm đại sư này thật tự tin. Sau đó phóng viên này dường như nhớ đến tin tức gì đó nên tiếp tục mở miệng hỏi: "Lâm đại sư, đại sư số một trong nước chính là đại sư Ngô Thiên Hà, cũng là chủ tịch của Hiệp hội Huyền Học. Ông ấy đã từng nói Huyền Học có ba phần là thật, bảy phần là giả, ngài nghĩ sao về điều đó?
Khi phóng viên hỏi câu hỏi này thì các phóng viên khác cũng chăm chú lắng nghe, đây là một tin tức lớn.
Lâm Phàm nhìn phóng viên này rồi lộ ra vẻ, anh muốn hãm hại tôi sao?
Tuy rằng Điền Thần Côn có hơi ăn hại nhưng không ngốc, giờ phút này ông ta cũng nháy mắt với Lâm Phàm, ý bảo hắn đừng nói lung tung.
Ngô Thiên Hà này rất có tiếng tăm trong phái Huyền Học, cũng có mối quan hệ rất rộng. Nếu như đắc tội thì chỉ sợ sẽ gặp không ít rắc rối.
Tuy nhiên Lâm Phàm là ai chứ? Hắn chính là không sợ trời không sợ đất. Mặc kệ anh là ai thì chỉ cần nói sai là phải sửa.
"Đại sư Ngô Thiên Hà này ngược lại có chút bản lĩnh, đồng thời cũng là một đại sư có lương tâm. Biết mình học nghệ không tinh nên cũng không lừa gạt người khác. Chỉ là đối với bổn đại sư mà nói, lời nói ra nhất định chuẩn...." Lâm Phàm lạnh nhạt cười.
"Xong đời rồi...". Vẻ mặt Điền thần Côn trắng bệch, tên nhóc này lại gây chuyện rồi.
Mà các phóng viên cũng hưng phấn ghi chuyện này lại.
Quần chúng vây xem làm gì biết Ngô Thiên Hà là ai, mục đích lần này bọn họ tới chỉ là muốn tìm Lâm đại sư để tính cho một quẻ mà thôi.
"Mấy phóng viên các anh hỏi đủ rồi chứ? Hiện tại chúng tôi còn đang đợi Lâm đại sư xem bói đấy."
Lúc này, những người đang đợi không nhịn được mà phàn nàn.
Lâm Phàm nhìn về phía đám quần chúng này, trong mắt lóe lên tia tinh quang. Những quần chúng này không chỉ đại diện cho chút tiền nhỏ, mà còn đại diện cho danh vọng đấy.
Chỉ cần mình tính toán chính xác thì sẽ trở thành Lâm đại sư được mọi người kính ngưỡng. Đến lúc đấy còn không phải là chuyện chắc chắn rồi sao?
"Các vị phóng viên! Buổi phỏng vấn kết thúc ở đây. Bọn họ từ xa mà đến nên hiện tại vẫn còn đang chờ tôi xem bói đấy." Lâm Phàm nói.
"Đúng vậy! Các anh hỏi xong rồi thì nhường chỗ đi!"
"Lâm đại sư, anh tính cho tôi trước đi."
Các phóng viên cảm thấy chuyến đi này không uổng công, bọn họ thu thập được không ít tin tức, nhất là vấn đề cuối cùng. Lâm đại sư lật đổ cách nói của Ngô Thiên Hà đại sư. Lúc tin tức này được công bố, có lẽ quần chúng ăn dưa bình thường sẽ không chấn động là bao.
Nhưng đối với phe huyền học mà nói, chuyện này nhất định sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Sau đó, những quần chúng chờ đợi từ lâu này ai nấy đều rất chờ mong.
Các phóng viên đứng sang một bên để xem có thêm tin tức quan trọng nào không.
Mà lúc này Lâm Phàm cũng có chút bất đắc dĩ. Vấn đề của những người dân này cũng thật là vô cùng kỳ quặc. Chỉ là trong mắt Lâm Phàm thì lại không có vấn đề gì lớn.
Lâm Phàm đã sớm hiểu rõ quy tắc trên bách khoa toàn thư.
Nói trắng ra, quy tắc của bách khoa toàn thư này chính là quy tắc Tiểu Bạch.
Chỉ cần bạn không nói thẳng mọi chuyện thì sẽ không bị sét đánh.