Nhân Sinh Tùy Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi (Bản Dịch)

Chương 16 Cá Khúc Vì Ai

Chờ quản lý rời đi, mấy người đồng nghiệp của Trần Tự liền hỏi thăm hắn vì sao đột nhiên muốn lên hát.

"Không có gì, chính là trong nội tâm có chút chuyện không thoải mái, cho nên muốn lên sân khấu phát tiết một chút." Trần Tự uống một chén rượu nói ra.

Ca khúc rất nhanh kết thúc, quản lý nhanh như chớp chạy tới, hắn nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, hiện tại có thể lên rồi." Hắn chỉ chỉ sân khấu nhỏ.

"Cảm ơn." Trần Tự gật đầu cảm tạ.

Trần Tự tường bước đi lên sân khấu, hắn hỏi thăm ban nhạc: "Biết bài < Thể Diện > không? "

"Thể Diện? Chúng ta chưa từng nghe qua a? Là bài hát mới sao?" Ban nhạc hỏi lại.

Trần Tự lúc này mới nhớ lại, ca khúc < Thể Diện > tựa hồ năm 17-18 mới phát hành, bây giờ còn chưa xuất hiện đâu đấy.

"Vậy được rồi, các ngươi cho ta mượn đàn ghita đi?" Trần Tự suy nghĩ một chút, bản thân trước kia cũng từng học qua đàn ghita, có thể dùng đàn để đệm.

"Được, cho ngươi mượn dùng." Người ban nhạc thoải mái đưa cho Trần Tự một cây đàn ghita.

Trần Tự đứng giữa sân khấu, nhắm mắt lại nhớ thủ pháp đàn, hắn phát hiện trí nhớ của mình về đàn ghita vô cùng rõ ràng, tựa hồ đã luyện tập rất nhiều.

Vì vậy, hắn chiếu theo giai điệu bài hát, bắt đầu đàn.

Khách nhân lúc này cũng để ý đến Trần Tự, những vị khách quen có chút kinh ngạc, quán pub này từ lúc nào cho người ngoài hát rồi.

Lúc này, ba nữ nhân Trần Tự quen biết cũng tới chỗ này uống rượu. Nếu như Trần Tự mà thấy, nhất định sẽ biết rõ, là Chung Hiểu Cần, Cố Giai, Vương Man Ny, ba vị khuê mật này hôm nay tụ tập ở đây.

Cố Giai là người đầu tiên phát hiện ra Trần Tự, nàng giật giật ống tay áo Vương Mạn Ny cùng Chung Hiểu Cần, chỉ vào phương hướng Trần Tự: "Các ngươi mau nhìn, xem đó là ai?"

Chung Hiểu Cần cùng Vương Mạn Ny dưới sự nhắc nhở của Cố Giai, nhìn về phương hướng nàng chỉ, sau đó liền nhìn thấy Trần Tự đứng trên sân khấu cầm đàn ghita.

"Ồ, là hắn?" Chung Hiểu Cần bất ngờ nói.

“Hiểu Cần, Trần Tự biết đánh đàn sao?” Cố Giai hiểu kỳ nói.

“Chưa từng thấy qua hắn hát, hình như hắn không biết đánh đâu.” Chung Hiểu Cần nhếch miệng nói.

Từ khi hai người ly hôn, Trần Tự đem sự tình ly hôn nói cho Chung mẫu biết, gián tiếp khiến ba nàng nhập viện, nàng liền không muốn có quan hệ với Trần Tự nữa rồi.

“Nhìn cách cầm đàn của Trần Tự, rất chuyên nghiệp nha, hơn nữa khúc hắn đàn, hình như ta còn chưa nghe qua?” Vương Mạn Ny nâng má, ánh mắt có chút mê ly nhìn Trần Tự.

Thời điểm ba người nói chuyện phiếm, Trần Tự cũng mở miệng hát.

“Đừng xây đắp thêm nhung nhớ khiến câu chuyện trở nên hoang đường

....

Bao năm yêu thương đậm sâu sao còn tự phá hủy đi kiệt tác

Đều đã trưởng thành cả rồi, chẳng ai nợ gì ai

Có lãng phí thời gian cũng là tự anh cam tâm tình nguyện

...”

Đến gần đoạn điệp khúc cao trào, Trần Tự tích lũy từng cảm xúc của mình, mở miệng ra, đem cảm xúc giấu kín trong lồng ngực trào dâng, tiếng hát từ tính liền truyền khắp quán bar.

“Chia tay thì nên giữ lấy thể diện

Ai trong chúng ta cũng không cần thốt ra lời xin lỗi

Sao lại mắc nợ gì nhau

Anh đã dám cho đi thì cũng chịu được khi trái tim tan vỡ thôi mà

....”

Giọng hát Trần Tự mang theo vẻ trầm thấp cùng khàn khàn, kiểu hát như vậy, để cho ca khút vừa có nét thoải mái lại thương cảm, giống như người vửa mới chia tay lên biểu diễn ca khúc vậy.

Giai điệu cùng nhịp điệu bài hát uyển chuyển êm tai, vừa mang theo cảm giác thương cảm cùng tiếu sái, hàm súc vô cùng thú vị, nói ra nỗi buồn khi chia tay cùng tiếng lòng tiêu sái buông tay.

Bài hát này được Trần Tự thổi vào cảm tình của mình, làm cho người nghe xúc động không thôi. Khách nhân trong quán pub khéo mắt phiếm hồng, thậm chí có khách nhân thấy mình trong đó, trực tiếp rớt nước mắt.

Người say mê có rất nhiều, vừa có đồng nghiệp Trần Tự, lại có ba người Chung Hiểu Cần.

Dị sắc trong mắt Vương Mạn Ny thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn về phía Trần Tự dường như có tia điện.

Cố Giai thì lần đầu tiên bị bài hát đả động, miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Trần Tự như nhìn người ngoài hành tinh.

Chung Hiểu Cần thì hoàn toàn bối rối, nàng chưa bao giờ biết rõ Trần Tự hát dễ nghe như vậy, có mị lực như vậy. Nhất là ca khúc này mới lần đầu nàng nghe được, dưới bầu không khí bi thương của quán bar, bản tính nữ nhân liền hết sức mẫn cảm.

Chung Hiểu Cần nghĩ tới mình với Trần Tự, từ lúc quen biết nhau cho đến khi yêu nhau, kết hôn cuối cùng rồi ly hôn.

Hai người tách ra, có đôi khi nghĩ lại cũng không hiểu rõ, có lẽ là do sinh hoạt đã không còn kích tình, có lẽ đã không còn cảm giác yêu nhau như lúc ban đầu, lại có lẽ trong hai người đã có người có sự lựa chọn tốt hơn.

Mà chia tay xong, giống như bài hát của Trần Tự đang biểu diễn, có loại thương cảm đến tê tâm phế liệt, lại có cảm giác kiên cường quật cường.

Đều nói tiếng ca thương cảm dễ khiến người nghe chảy nước mắt, nhất là gần đây mới sinh non, ly hôn, phụ thân nằm viện, mẫu thân không hiểu, bài hát của Trần Tự, càng giống như thủy triều đánh sâu vào tâm hồn yếu ớt của nàng, Chung Hiểu Cần chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.

“Hiểu Cần, mau mau lau nươc mắt đi.” Cố Giai nhìn Chung Hiểu Cần thương tâm, liền không đành lòng, vội đưa cho nàng một tờ khăn giấy.

“Cố Giai, cảm ơn ngươi.” Chung Hiểu Cần nhận lấy khăn giấy, lau thế nào cũng không hêt được nước mắt của mình/.

Vương Mạn Ny lúc này thăm dò nói: “Hiểu Cần, ngươi nói xem Trần Tự còn nhớ ngươi không? Bằng không làm sao hắn hát được ca khúc có cảm tình như vậy.”

Chung Hiểu Cần đỏ mắt lắc đầu, nức nở nói: “Quay lại không được nữa, hết thảy đều đã muộn.”

Thời điểm lúc này, Chung Hiểu Cần đã có chút hối hận, nàng cảm giác lúc đấy mình quá vong động ròi, rõ ràng mâu thuẫn của hai người còn chưa đến mức phải ly hôn, đáng tiếc...

Vương Mạn Ny quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tự đang cảm ơn khán giả, ánh mắt tràn đầy thâm ý, không biết đang suy nghĩ gì.

Cố Giai tuy rằng cũng có chút thương cảm, nhưng mà đến bây giờ cuộc sống vợ chồng của nàng vẫn coi như hài hào, hai người tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng cũng không đến mức không điều hòa được. Vì vậy, nàng đối với bài hát này không có cảm xúc quá nhiều. Không giống như Chung Hiểu Cần cùng Vương Mạn Ny, hai người đều đã có một cuộc hôn nhân, cãi nhau nhiều lần dẫn đến ly dị.

Bất quá nói tóm lại, màn biểu diễn hôm nay của Trần Tự, khắc sâu vào trong lòng ba người, càng làm cho các nàng như mới quen được người nam nhân này.

Trong lúc khách nhân quán pub còn đọng lại cảm xúc trong lòng, Trần Tự đã kết thúc màn biểu diễn, tâm tình trong lòng hắn triệt để giải thoát, mang theo vẻ mỉm cười quay lại chỗ ngồi.

“Lão Trần, ngươi cũng quá lợi hại đi, từ lúc nào biết viết bài hát rồi? Ta cảm thấy ngươi hát còn hay hơn ca sĩ, không nghĩ tới trong công ty chúng ta lại có đại thần pro như vậy.” Mãn ca kích động nói.

“Quá khen, quá khen, chỉ là chút ngẫu hứng nhỏ mà thôi, lần này ta cũng không ngờ mình hát tốt như vậy, có lẽ do bầu không khí phù hợp đi.” Trần Tự uống một ly Hennessy, khẽ cười nói.

Thời điểm đám người Mãn Ca còn muốn nói gì, hiện trường liên truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt.

Sau đó là thanh âm khen ngợi trầm trồ, Trần Tự không thể không đứng dậy hướng bốn phía cảm ơn.

Sau khi tan tiệc, lão bản quán bar đi tới, tự mình muốn trả lại ba vạn tệ cho Trần Tự, bất quá Trần Tự không nhận.

Sau khi tan cuộc, mấy người ai nấy tự về nhà mình, ngày mai còn có công tác nặng nề đang chờ bọn hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất