Trần Tự nghĩ tới, mấy ngày nữa chính là sinh nhật 30 tuổi của Cố Giai. Hắn có chút xoắn xuýt không biết đến lúc đó có nên đi không, bất quá nghĩ tới cảm giác thoải mái lúc này, vì vậy đi dự cũng không sao cả.
Tuy nhiên một khi đi tham dự sinh nhật, như thế nào cũng phải mua quà mừng đi. Nhưng mà, hắn thật sự không có thiên phú mua quà tặng. Trước kia thời điểm cưới Chung Hiểu Cần, quà hắn mua cho nàng cũng không phải kiểu nàng ưa thích, đương nhiên điều này cũng liên quan đến hoàn cảnh lúc đó, không có tiền mua vật phẩm cao cấp.
Nếu hiện tại đã có tiền, hơn nữa quan hệ với hắn và Cố Giai không tệ, vậy khẳng định mua cho nàng một món quà tốt, bằng không có lỗi với giao tình hai người rồi.
Bàn xong chuyện công ty, Trần Tự lái chiếc Panamera tới phố thương mại. Loại chuyện tặng quà này, tốt nhất là nhờ người có kinh nghiệm phong phúi làm, hắn chỉ cần quẹt thẻ là xong.
Vừa vặn, Trần Tự quen một người chuyên môn bán mấy mặt hàng kiểu này. Hắn nhớ kỹ, Vương Mạn Ny hình như công tác ở cái gì gọi là Mê mê, dứt khoát tìm nàng hỗ trợ là tốt nhất.
Mễ Hi Á
Ở kiếp này, đây là một nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Tuy rằng Trần Tự chưa bao giờ nghe qua, nhưng mà phái nữ không ngại ưa thích nó.
Tổng bộ của nhãn hiệu này ở Hương Giang(Sông Hương- Huế- Việt Nam), ở Thượng Hải có hai chi nhánh, một ở khu PDX, một ở khu JA.
Vương Mạn Ny làm ở chi nahnh khu PDX, ngay tại khu nhà Cố Giai, cũng rất gần chỗ làm của Chung Hiểu Cần.
Trần Tự đem xẽ đỗ vào bãi, đi vào cửa hàng Mễ Hi Á, nhìn lên LOGO 'MISHL', sau đó ngẩng đầu cất bước đi vào đại sảnh.
"Tiên sinh ngài khỏe chứ, hoan nghênh tới Mễ Hi Á." Một mỹ nữ trẻ tuổi tầm khoản 7/10 mỉm cười, mời Trần Tự vào trong.
Nụ cười của mỹ nữ này khá chuyên nghiệp, hơn nữa dáng vẻ đoan trang không có gì để bắt bẻ, xem ra đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Trong cửa hàng này có ba nhân viên tiêu thụ, một người là nữ tử đang tiếp đón Trần Tự, một người khác là nữ tử có mái tóc ngắn, nhìn qua cũng khá xinh đẹp với lại có thần, mà người còn lại chính là Vương Mạn Ny, người vừa mới thăng cấp lên làm chủ quản chi nhánh.
Thời điểm Trần Tự đi vào trong, nữ tiêu thụ tóc ngắn đụng đụng cánh tay Vương Mạn Ny, ý bảo nói: "Lại là khách nam, ngươi tới tiếp đi."
Vương Mạn Ny không để ý đến nữ tiêu thụ tóc ngắn, nàng có chút kinh ngạc nhìn Trần Tự ,không ngờ lại gặp hắn ở đây.
"Xin chào, ngài khỏe chứ, xin tự giới thiệu, ta là phó chủ quản ở đây, Đại Tây, xin chỏi có thể giúp gì cho ngài." Nữ xinh 7/10 Đại Tây tiến tới một bước, sau đó mỉm cười hỏi.
"Cô bé này không tệ, rất có nhãn lực." Trong nội tâm Trần Tự âm thầm gật đầu.
Trần Tự đối với nhiệt tình của Đại Tây thì thản nhiên tiếp nhận, hắn tơi nơi này chính là khách hàng, không cần xấu hổ.
"Cảm ơn, ta tới đây tìm người quen, chính là người sau lưng ngươi, Vương Mạn Ny." Trần Tự mỉm cười.
"Tìm Vương Mạn Ny a, vậy để ta đưa Vương Mạn Ny tới chiêu đãi ngươi." Nụ cười của Đại Tây hơi có chút cứng ngắc.
Lúc này, Vương Mạn Ny cũng kịp thời phản ứng, nàng bất chất ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, bước nhanh tới trước mặt Trần Tự, nhỏ giọng nói: "Trần Tự, sao ngươi lại đến đây, có chuyện gì không?"
Trần Tự không để ý đến ngữ khí của Vương Mạn Ny, cười hỏi: "Làm sao nói nhỏ như vậy, sợ đồng nghiệp nghe được sao? Hay sợ bọn họ hiểu lầm?"
Vương Mạn Ny nhanh chóng quay đầu nhìn đồng nghiệp sau lưng, sau đó lôi kéo tay Trần Tự: "Đừng nói nhảm, ta có gì mà sợ?"
"Đi, giới thiệu mấy thứ tốt trong cửa tiệm của ngươi đi, ta muốn tặng quà." Trần Tự nắm tay Vương Mạn Ny, kéo nàng vào trong.
Muội tử tóc ngắn nhìn Trần Tự cùng Vương Mạn Ny, đi tới bên cạnh Đại Tây nói ra: "Chủ quản, Mạn Ny tỷ thật tốt, nhận thức nhiều nam nhân vừa có tiền vừa anh tuấn như vây. Ngươi nhìn vị tiên sinh này đi, thật là ngầu."
Muội tử tóc ngắn bụm mặt, bộ dạng bị mê mệt.
"Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa còn rất có tiền, Zoe, không biết ngươi có để ý không, vị tiên sinh này một thân từ quần áo đến trang sức, giày đều là hàng của Armani đấy, một bộ này nếu tính xuống cũng phải mười vạn. Cái này cũng chưa tính, không biết ngươi nhìn thấy đồng hồ của hắn đeo không?"
Đại Tây đi theo sau lưng Trần Tự, liền nhanh chóng đánh giá một thân ăn mặc của hắn, đây là kinh nghiệm nhiều năm khi làm tiêu thụ.
Giống như Đại Tây làm nhân viên tiêu thụ ở đây được vài năm, cũng từng tới tổng bộ Hương Giang đào tạo qua, mỗi ngày đều giao tiếp với nhiều loại khách hàng khác nhau, mà bổn sự giỏi nhất của nàng không phải nói chuyện, mà là nhãn lực, từ động tác, biểu cảm, khí chất, quần áo, ăn nói,....từ những thứ này nàng có thể đoán được đối tượng khách hàng. Nhưng mà, trong đó quan trọng nhất chính là trang sức cùng đồng hồ.
"Một bộ Armani a, thật sự có tiền. Đồng hồ trên tay hắn nhãn hiệu nào vậy?" Muội tử tóc ngắn tên Zoe hiếu kỳ hỏi.
"Nếu như ta nhìn không lầm, là loại đồng hồ mặt nạ của nhãn hiệu Richard Mille, cái đồng hồ này ta cũng có chút ấn tượng, giá cả tầm khoản bốn triệu thì phải." Đại Tây có chút hâm mộ nói.
"Bốn triệu? Thế này thân gia phải nhiều đến đâu mới dùng loại đồng hồ này. Mạn tỷ tỷ đã có vị Lương tiên sinh, hiện tại lại có thêm một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi. Chẳng lẽ nữ nhân đến ba mươi, liền trở thành hàng hot sao?" Zoe chu miệng, có chút bị đả kích.
Trần Tự thì dưới sự dẫn dắt của Vương Mạn Ny, đi dạo cửa hàng Mễ Hi Á.
Hắn nhìn thoáng qua cửa tiệm trang hoàng, cảm thấy nơi này có chút bình thường. Bình thường ở đây không phải là hàng hóa không xa hoa, mà nhìn chỗ này, cảm giác không có chỗ nào cao quỷ cả.
"Trần Tự, ngươi muốn mua quà tặng ai?" Vương Mại Ny có chút tò mò nhìn chằm chằm vào Trần Tự.
"Ngươi đừng quản nhiều, ta chỉ muốn mua một chiếc túi hay quần áo thích hợp cho phái nữ, tuổi của nàng khoản ba mươi, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Thế này thôi, ngươi xem có thứ gì thích hợp không, lựa chọn cho ta vài cái." Trần Tự đem hình tượng Cố Giai trong lòng mình miêu tả ra.
"Ngươi chẳng lẽ muốn mua quà tặng cho Hiểu Cần? Ta nói với ngươi, hiện tại muốn vãn hồi với Hiểu Cần đã chậm!" Vương Mạn Ny còn tưởng Trần Tự tới đây mua quà để tặng Chung Hiểu Cần, vãn hồi tình cảm hai người.
"Không có a? Chúng ta đã ly hôn lâu như vậy, ta còn tặng quà cho nàng ấy làm gì?" Trần Tự lắc đầu.
"Thật?" Vương Mạn Ny dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Tự.
"Thế ngươi không phải muốn tặng cho ta đi?" Vương Mạn Ny chuyển chuyển ánh mắt, ghi ngờ hỏi.
Trần Tự hai tay ôm bụng, bộ dạng buồn cười nhìn Vương Mạn Ny, nói: "Ngươi có suy nghĩ này à?"
Hắn cảm thấy có chút buồn cười, hai người tuy quen lâu như vậy, nhưng gặp riêng còn chưa có lần nào. Không biết vì sao Vương Mạn Ny lại nghĩ như vậy.
"Hơn nữa, ta nghe nói, không phải ngươi đang có tình cảm với một thương nhân Hồng Kong sao?" Trần Tự tranh thủ thời gian bỏ đi suy nghĩ ảo tưởng của Vương Mạn Ny.
"Lam sao ngươi biết ta quen thương nhân Hong Kong?" Vương Mạn Ny khó tin nói.
"Ồ, trước kia chưa nói ra sao? Ta hình như nghe Chung Hiểu Cần nói đó." Trần Tự sẽ không nói là Cố Giai nói hắn chuyện này.
"Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn tặng cho ai, là bạn gái hay sao?" Vương Mạn Ny lại hỏi.
"Không phải bạn gái, không phải bạn gái, chỉ là bạn nữ giới mà thôi." Trần Tự vội vàng phủ nhận.
"Bạn tốt? Vậy để ta nghĩ thử xem."
Vương Mạn Ny trầm tư một hồi, đem Trần Tự dẫn tới chỗ túi sách.
---
Ở chương này nhắc đến Hương Giang, mình có lên baidu kiểm tra qua, Hương Giang chính là Sông Hương ở Việt Nam, vì vậy theo mình hiểu đây là nhãn hiệu của Việt Nam.