Nhân Thể Biến Dị

Chương 2

Chương 2
Ý nghĩ vừa xuất hiện đã khiến chính tôi sợ hãi, nửa đêm can đảm xông vào phòng hắn, đúng là gan to bằng trời.
Nhưng tiếng khóc cứ từng tiếng từng tiếng chui vào màng nhĩ, giày vò thần kinh và lương tâm của tôi.
Có lẽ bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tôi khẽ chửi thầm một tiếng, mở cửa bước nhanh ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước cửa nhà hàng xóm.
Lưng đầy mồ hôi lạnh, tay cầm chặt con dao bếp vừa tiện tay lấy từ nhà bếp, run rẩy không ngừng.
Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ đẩy cửa nhà hàng xóm. Bên trong tối đen như mực, nồng nặc một mùi tanh hôi kỳ lạ.
Nhẹ nhàng bước vào, tôi giơ dao lên mò mẫm phía trước, tay kia rút điện thoại từ túi quần, bật đèn pin chiếu sáng.
Tôi nhanh chóng kiểm tra từng căn phòng, nhưng không tìm thấy người phụ nữ đang khóc. Trong lòng lo lắng vô cùng.
Nhìn đồng hồ, hai giờ ba phút sáng, vẫn còn một khoảng thời gian nữa hắn mới về.
Theo tiếng khóc, tôi di chuyển từng bước, dừng lại trước gương trong nhà vệ sinh. Tiếng khóc ngay trước mắt.
Nhưng sau tấm gương là tường, làm gì có ai ở đó.
Tay vịn vào những viên gạch lạnh toát, mặt đầy mồ hôi lạnh. Nếu không tìm được cô ấy, hàng xóm sẽ về ngay. Tôi phải nhanh hơn nữa.
Đúng lúc này, tay vịn trên viên gạch truyền đến cảm giác khác thường, lòng bàn tay phải cảm nhận được chút mềm ấm. Tôi dùng lực nhấn mạnh, viên gạch đột nhiên lõm xuống.
Không ngờ đây lại là viên gạch giả, tay tôi chạm vào một cái tay nắm cứng ngắc, nhẹ nhàng dùng sức đã kéo ra được.
"Kẹt" một tiếng, cả mặt gương bị đẩy ra, lộ ra cánh cửa đen ngòm, một mùi tanh hôi nồng nặc phả vào mặt.
Tôi suýt nôn thốc, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc không thôi.
Không ngờ nơi này lại giấu một căn mật thất, thảo nào trước đó cảnh sát không tìm được manh mối nào. Thì ra người phụ nữ kia bị hắn giấu ở đây.
Sợ hãi lan khắp toàn thân, sự thật đã gần trong gang tấc, nhưng lúc này tôi lại muốn rút lui.
Tiếng nức nở vang bên tai khiến tôi không thể nhúc nhích.
Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ năm mươi phút, một lát nữa hàng xóm sẽ về.
Tôi cắn răng, lao thẳng vào trong mật thất.
Bên trong là một lối đi hẹp tối tăm, càng đi sâu mùi hôi thối càng nồng nặc. Rẽ một góc, bên phải xuất hiện một căn phòng nhỏ khoảng mười mét vuông.
Hàng xóm đã thay đổi cấu trúc ban đầu của ngôi nhà, tạo ra một không gian mới bên ngoài nhà vệ sinh và xây một cánh cửa ngầm để che giấu.
"Để giam giữ mà có thể làm tới mức này, thật đáng sợ."
Trong phòng có một bóng đen nhỏ, bị xích bởi một sợi dây xích nặng nề, quay lưng về phía tôi khóc không ngừng, dường như là một bé gái.
"Tôi đến cứu cô đây!"
Tôi lập tức chạy tới, nhưng càng chạy càng cảm thấy không đúng.
Càng gần càng phát hiện ra đó không giống người, mà giống... một con vật gì đó.
Chạy đến bên cạnh nó tôi mới nhìn rõ, đây hoàn toàn không phải người. Mà là một con chó lớn, lông đen, hai tai dài dựng đứng, đuôi phe phẩy.
Tôi không nhận ra đó là giống chó gì, nhưng tiếng rên rỉ từ miệng nó khiến tôi nổi da gà.
Đâu có con chó nào kêu như vậy? Giống như bị thương rất nặng.
Tôi khẽ vỗ đầu nó, con chó lớn quay đầu lại đối mặt với tôi,
trên đầu lại là khuôn mặt của một cô gái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất