Chương 1
Người hàng xóm của tôi luôn sống một mình, nhưng trong nhà lại thường xuyên vang lên tiếng khóc của phụ nữ.
Một đêm nọ, tôi áp tai vào tường, tiếng khóc đột nhiên im bặt, sau bức tường vang lên giọng nói âm u của hàng xóm:
"Cậu nghe đủ chưa?"
Tôi giật mình hoảng hốt, cầm điện thoại lên gọi 110 báo cảnh sát.
Sau thời gian dài lén nghe trộm, tôi hầu như chắc chắn rằng có một người phụ nữ bị hàng xóm giam giữ và tra tấn trong nhà.
Vừa cúp máy, vài phút sau đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên từ dưới lầu, tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập.
Tôi căng tai lắng nghe, qua cánh cửa nghe thấy tiếng cảnh sát gõ cửa nhà hàng xóm. Sau khi hắn mở cửa biện minh vài câu, cảnh sát không nói nhiều mà xông thẳng vào trong nhà.
Sau một hồi lục soát, cảnh sát không phát hiện gì bất thường, hỏi vài câu rồi rời đi.
Tiếng xe cảnh sát dần xa, nhưng cánh cửa phía sau đột nhiên vang lên.
Tôi giật bắn người, mắt áp sát vào mắt mèo nhìn ra ngoài.
Đập vào mắt là một con ngươi đầy ắp trong mắt mèo, đang chăm chú nhìn tôi.
Chính là hàng xóm.
Hắn biết tôi đang nhìn hắn, cười run cả người, giọng chói tai:
"Tôi biết là cậu báo cảnh sát."
Tôi lạnh cả sống lưng, cố gắng kiềm chế không hét lên.
"Đừng xen vào chuyện của người khác, sẽ mất mạng đấy."
Hắn cười khẩy một tiếng, quay người bước vào nhà đóng sầm cửa lại.
Tôi "phịch" một cái ngồi bệt xuống đất, tim đập thình thịch, mãi vẫn không đứng dậy nổi.
Liên tục mấy ngày tôi gặp ác mộng.
Từ đó về sau, tôi thường xuyên lén nhìn hàng xóm qua mắt mèo. Lần trước cảnh sát không bắt được hắn, khiến tôi rơi vào trạng thái lo âu cực độ, càng nghi ngờ người hàng xóm cách mình chỉ một bức tường chính là tên tội phạm biến thái.
Sau thời gian dài do thám, quả nhiên tôi phát hiện ra điều kỳ lạ. Hàng xóm sẽ ra ngoài vào khoảng một giờ sáng mỗi ngày, đến hơn ba giờ mới về.
Hắn đeo một chiếc ba lô, tay cầm một cái bao tải lớn và trống rỗng khi rời đi, ngày nào cũng vậy.
Có vài lần tôi thấy khi trở về, chiếc bao tải căng phồng, bên trong phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, còn có dấu hiệu sinh vật đang giãy dụa.
Bên trong đó đều là người sao?
Nhìn mà tôi run rẩy cả người.
Đêm hôm đó lại giật mình tỉnh giấc, nghe thấy bên ngoài cửa lại vang lên tiếng khóc của phụ nữ.
Tôi nhẹ nhàng bước tới, áp tai vào cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, hành lang tối om không một bóng người.
Đột nhiên tôi phát hiện ra hắn không đóng cửa, cánh cửa hé mở một khe hở, để lộ ra tiếng động.
Hắn đâu rồi?
Tôi liếc nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi sáng, đây đúng là thời gian hàng xóm ra ngoài, lúc này hắn không nên ở trong phòng.
Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo:
Liệu có thể lẻn vào, cứu người phụ nữ kia ra không?