Nhân Tổ

Chương 452: Bọ ăn thịt

Vân Ma trước đó cũng chú ý tới tình huống phía sau, hắn cũng không có ngăn cản. Hắn cho rằng quãng thời gian này gặp đủ mọi chuyện khiến đám thuộc hạ ức chế trong lòng, để bọn chúng đánh nhau giải tỏa một chút cũng tốt.

Nhưng hắn không ngờ vừa ra tay đã là giết sư, khiến hắn trở tay không kịp, muốn cứu cũng đã muộn.

Trước khi lên đường hắn đã ra lệnh không được tự ý giải quyết mâu thuẫn, không được làm bị thương hay giết đồng đội. Nếu không trọng phạt chờ đợi.

Từ lúc lên đường đến nay cũng chưa có ai vi phạm, đây là lần đầu tiên. Vân Ma nếu không xử lý tốt sẽ tạo thành tiền lệ xấu.

Hắn lúc này cũng rất khó xử. Nếu giết Hạo thì chẳng khác nào một lúc mất đi hai thành viên, bây giờ lại đang là lúc cần bảo toàn thực lực, mỗi thành viên đều có vai trò quan trọng. Nhưng nếu không giết thì sẽ khiến đám Yêu tộc khinh nhờn lời hắn.

Xử hay không xử? xử như thế nào? hắn còn đang suy nghĩ.

“Thế tổ, xin hãy nghe ta nói một lời.” Hào nhận ra Vân Ma đang phân vân, có lẽ cũng không thật muốn giết hắn, nếu như hắn có thể nêu ra đầy đủ lý do, mạng hắn vẫn có thể giữ lại.

“Ngươi còn lời nào biện minh?” Vân Ma lạnh lùng hỏi.

“Thế tổ, ta thật sự không cố ý giết Cường. Trước đó là Cường tấn công ta trước, ta đã bỏ qua một lần, nhưng hắn sau đó lại tiếp tục ra tay. Ta lúc này mới muốn dạy cho hắn một bài học. Ta không dùng yêu khí, ra tay cũng chỉ có ba phần lực, dùng cũng là chủng tính đơn giản. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc bị ta tấn công, Cường đột nhiên bất động, khiến ta thu tay không kịp. Ta thật sự là vô tình giết hắn.” Hào phân bua.

“Có thật vậy không?” Vân Ma nhíu mày hỏi.

“Mỗi lời mỗi chữ đều là thật.” Hào vội nói rồi chỉ tay vào đám đồng bạn: “Bọn hắn đều chứng kiến, có thể chứng thực lời ta nói.”

“Lời hắn nói thật chứ?” Vân Ma đưa mắt nhìn đám Yêu tộc.

Đám Thiên Lý Mã và Bố Giáp Tượng không dám lên tiếng, đây là chuyện của Ma Sư tộc, bọn hắn lên tiếng không phù hợp lắm.

“Thế tổ, lời của Hào là thật.” trong đám Ma Sư tộc có tiếng nói vang lên, kẻ lên tiếng là một tên Ma Sư tộc khá có uy tín trong đám. Hắn gọi Ác, một tên con cháu nhánh phụ của Vân Ma, hắn theo Vân Ma làm chân chạy đã lâu. Tính cách của Vân Ma, hắn tương đối hiểu rõ.

Bình thường, nếu ai vi phạm lời Vân Ma sẽ ngay lập tức bị chém giết, không cần biết lý do.

Nếu như Vân Ma hỏi nhiều như vậy tức là Vân Ma không có ý trừng phạt, hắn đang tìm một cái cớ tha tội cho Hào. Ác đứng ra mở lời, chính là để cho Vân Ma có đầy đủ lý do đưa ra quyết định.

“Nếu như đúng như lời ngươi nói thì...” Vân Ma đang nói chuẩn bị tha tội cho Hào thì có tiếng nói cắt ngang.

“Nhìn kìa! Cường đang… đang... sống lại!!!”

Nghe tiếng nói tất cả lập tức tập trung vào cái xác của Cường. Ngay tức khắc bọn hắn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Cường không phải đang sống lại, nói chính xác hơn là xác của Cường đang động. Tại dưới lớp da nổi lên những khối u nhỏ, khối u nổi lên lặn xuống di chuyển loạn xạ, khiến cho tay chân của cái xác động đậy giống như sống lại.

Nhìn kỹ lại cái xác, tên đồng bạn gõ đầu tên vừa nói:

“Sống đâu mà sống! là thứ gì đó dưới da đang động.”

“Không phải thì thôi, việc gì lại đánh ta.” tên này vừa xoa đầu vừa trách móc: “Lúc đó thấy gì thì ta nói vậy thôi.”

“Tất cả im miệng cho ta.” Vân Ma lớn tiếng mắng, hắn lúc này sắc mặt không hề tốt chút nào. Từ khi bước vào rừng, hắn đã rất cẩn thận, nhưng không ngờ trong lúc vô thanh vô tức, vẫn có Yêu tộc bị ngã xuống. Lần này lại là thứ gì đây.

Hắn từ từ đằng không, yêu khí bùng nổ tạo thành một lồng yêu khí bao quanh cái xác. Hắn muốn biết là thứ gì gây ra cái chết của Cường, nhưng cũng cần đảm bảo an toàn cho tất cả.

Phốc! từ dưới lớp da vỡ ra một cái lỗ nhỏ, một cái sừng nhỏ lộ ra, sau đó là cái đầu, rồi tất cả đều nhìn rõ con vật này, là bọ đất trước đó bọn hắn thấy.

Tiếp sau đó, liên tục có bọ đất phá vỡ lớp da chui ra, đám bọ trào ra như một dòng nước đen, cái xác nhanh chóng xẹp lại, có thể đoán được cái xác bây giờ chỉ còn da bọc xương.

Đám bọ cuộn trào tỏa ra các hướng nhưng va phải lồng yêu khí bọn chúng chỉ có thể quanh đi quẩn lại.

Đám Yêu tộc nhìn những con bọ mà nổi da gà, một tên run run giọng nói:

“Ta nhớ trước đó Cường có đạp chết một con bọ đất, có phải vì vậy mà đám bọ đất đã xâm nhập vào người hắn.”

“Ta cũng thấy.” một tên khác nói tiếp.

“Ừm… lời này có lý, xem ra đám bọ đất này không vô hại như chúng ta tưởng.” một tên nói.

“Ha, ha… nếu vậy không phải do ta giết hắn. Hắn trước đó đã bị nhiễm bọ đất rồi.” Hào cười lớn nói, hắn đã được giải oan không vui mừng sao được.

Nhưng Vân Ma liếc hắn với ánh mắt sắc lạnh, tình hình lúc này không tốt, vậy mà còn cười lớn. Hào lập tức ngập miệng cúi đầu.

Huyết Thực và Giản Canh lúc này cũng đến bên cạnh Vân Ma, nhỏ giọng hỏi:

“Nhị ca, thứ này...”

Vân Ma trầm mặc không nói, Huyết Thực và Giản Canh cũng không nói gì thêm. Bọn chúng đang nghĩ cách nên làm gì tiếp theo.

Đám bọ đất bò qua bò lại không thể thoát khỏi lồng yêu khí, bọn chúng lập tức đào đất chui xuống.

“Nhanh! bọn chúng đang đào thoát. Nhanh giết bọn chúng!” một tên Yêu tộc kêu lớn.

“Ngươi muốn giết thì vào mà giết.” tên đồng bạn bên cạnh mắng.

Tên này rụt cổ, hắn tất nhiên sẽ không mạo hiểm, ai biết được mở ra lồng yêu khí sẽ có chuyện gì xảy ra. Không chỉ hắn mà đám Yêu tộc còn lại cũng cùng sự e ngại.

Bọn hắn trải qua chuyện cua sỏi, đỉa nước nên trong tâm có bóng mờ sợ hãi. Bọn hắn không dám mạo hiểm tiêu diệt lũ bọ đất.

“Thế tổ, mở ra lồng yêu khí, để ta xử lý bọn chúng.” một tiếng nói đột nhiên vang lên.

Tất cả Yêu tộc nhìn lại, phát hiện kẻ nói không ai khác chính là Lạc Bá.

“Ngươi chắc chứ?” Vân Ma nhíu mày hỏi lại.

Lạc Bá không đáp mà gật đầu sâu một cái.

“Được!” Vân Ma dứt khoát đồng ý. Trước đó gặp các tình huống khó khăn, Lạc Bá luôn có những ý tưởng đột phá, lần này Lạc Bá ra tay, Vân Ma vô cùng tin tưởng.

Lồng yêu khí từ từ mở ra, đám Yêu tộc đằng không tránh xa. Lạc Bá hít một hơi sâu, bụng hắn căng phồng, sau đó há miệng phun ra ngọn lửa.

Đám bọ đất vừa chạm phải lửa lập tức bốc cháy, bọn chúng quằn quại đau đớn trong ngọn lửa. Bọn chúng muốn chui xuống đất chạy trốn nhưng vô dụng vì mặt đất cũng bị nung đỏ.

Sau một thoáng tất cả đều hóa thành tro bụi, cả cái xác của Cường cũng không còn.

Đám Yêu tộc nhìn nhau, tự hỏi: chỉ đơn giản như vậy!?

Theo như tình huống trước đó, bọn chúng cứ ngỡ đám bọ này phải ghê gớm lắm, đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm. Nhưng xem ra cũng không khác bọ bình thường. Là do bọn chúng quá sợ hãi nên đâm ra nghi kỵ.

“Ngươi làm sao phát hiện đám bọ này… bình thường.” Giản Canh lên tiếng hỏi.

“Ta chỉ đơn giản nghĩ, Cường có thể đạp chết con bọ thì hẳn là không khó để giết.” Lạc Bá đơn giản trả lời.

Tất cả nghe xong gật đầu đồng ý, mọi chuyện chính là đơn giản như vậy. Đám Yêu tộc lại càng thêm nể phục Lạc Bá, khó khăn nguy nan không hoảng vẫn có thể bình tĩnh phân tích sự việc tìm ra cách giải quyết. Lạc Bá có phẩm chất của kẻ lãnh đạo.

Vân Ma nhìn ra ánh mắt thay đổi của đám thuộc hạ, hắn hừ lạnh cắt ngang:

“Mọi chuyện đúng là không ngoài suy đoán của ta. Lạc Bá ngươi làm rất tốt.”

Chỉ một lời nói Vân Ma khiến cho đám thuộc hạ hiểu lầm rằng chính hắn ra lệnh cho Lạc Bá làm việc, mọi công lao đều đổ về hắn.

Đám thuộc hạ trước đó còn kính ngưỡng Lạc Bá, phút chốc chuyển sang kính ngưỡng Vân Ma.

Nhìn thấy thái độ của đám thuộc hạ, Vân Ma cười lạnh trong lòng, hắn ra lệnh:

“Mọi chuyện đã được giải quyết! tất cả lên đường thôi. Nếu gặp đám bọ cứ phun lửa đốt chết chúng.”

Đoàn Yêu thú yên tâm, tiếp tục rảo bước tiến lên, nhưng đi chẳng được bao lâu thì… Bốp! một tiếng vang lên.

“Tên khốn! ngươi đánh ta!?”

“Ta không cố ý, chỉ là lỡ tay.”

“Hừ! ta thấy ngươi chính là cố ý!”

“Ta đã nói không cố ý thì là không cố ý.”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? lời ngươi chỉ đáng giá như một đống phân. Ta thấy ngươi chính là muốn gây sự.”

“Hừ! ta gây sự đó rồi sao? ta đã nói hết lời rồi, nếu ngươi muốn đánh nhau thì ta phụng bồi.”

“Ngươi lộ ra đuôi cáo rồi nhá! ngươi chính là muốn gây sự. Ta phải đập cho ngươi một trận.”

“Được! giỏi thì tới đây!”

Hai tên Ma Sư tộc lời qua tiếng lại sau đó lao vào đánh nhau. Vân Ma nghe tiếng ồn ào phía sau, nhíu mày quay đầu. Hắn đang định ngăn cản thì “phốc, phốc, phốc...” vài tiếng, đầu một tên Ma Sư tộc bay lên trời trong sự ngỡ ngàng của tên còn lại.

Vân Ma mặt nổi gân xanh tức giận, yêu khí và nộ khí bùng nổ, hắn giậm mạnh từng bước tiến tới.

Tên Ma Sư tộc kia biết mình gây chuyện vội quỳ xuống, giải thích cầu xin:

“Thế tổ, ta không cố ý, là hắn gây sự trước. Ta đã ra tay rất nhẹ nhưng không biết vì sao hắn không đón đỡ, giống như hắn đang muốn tự sát vậy.”

“Ngươi cho ta là tên ngốc sao? dùng cái lý do ngớ ngẩn như vậy gạt ta.” Vân Ma lạnh giọng nói.

“Thế tổ, lời ta hoàn toàn là thật không có nửa điểm dối trá, mong ngài tin ta.” tên này cố gắng thuyết phục.

Lúc này, vang lên những tiếng “phốc, phốc...” rất nhỏ, từ xác của tên vừa mới chết, nổi lên những khối u, giống hệt tên Cường trước đó.

Âm thanh dù rất nhỏ nhưng với thực lực của mình, Vân Ma tất nhiên vẫn nghe thấy, hắn ngưng mắt nhìn cái xác.

Xoạt! lớp da cái xác vỡ ra, đám bọ đen ào ào tuôn ra như nước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất