Nhân Tổ

Chương 465: Cỏ lùng

Cơ thể thuồng luồng đều đầy đủ cơ, gân, xương, thịt, lục phủ ngũ tạng, não, máu huyết, vảy… tất cả đều chuẩn mực giống như các dã thú khác, vấn đề ở chỗ tại sao thuồng luồng không tiến hóa thành yêu, mà tiếp tục làm dã thú, mà không phải là dã thú bình thường, là siêu cấp dã thú mạnh như Yêu Vương. Lạc Bá hoài nghi thậm chí còn có thuồng luồng cấp Yêu Hoàng.

Tất cả các loài dã thú đều có khả năng tiến hóa thành yêu, trừ khi là một tộc độc lập không phải dã thú như Thần tộc, Ma tộc và có thể là cả Nhân tộc.

Trong huyết mạch của thuồng luồng, hắn tìm thấy huyết mạch của cá, rùa, rắn… và đặc biệt một sợi huyết mạch cực mạnh khác, hắn nghi ngờ huyết mạch này là chân long. Hắn chưa bao giờ thấy qua huyết mạch chân long nhưng theo truyền thuyết mô tả cùng với hình dáng của thuồng luồng, khiến hắn ngay lập tức nghĩ đây là huyết mạch chân long.

Từ huyết mạch, hắn kết luận thuồng luồng là dã thú, có nền tảng huyết mạch cực tốt. Theo lý sẽ rất dễ dàng tiến hóa thành Yêu thú và trở thành Yêu tộc lợi hại, trình độ huyết mạch sẽ là cao đẳng huyết mạch cao giai giống như Thanh Loan Thần Điểu - hậu duệ tự nhận của Chu Tước.

Nhìn lại toàn bộ những sinh vật gặp trên hành trình, chúng đều không phải yêu nhưng nói là dã thú thì cũng không đúng. Bọn chúng lại có sức chiến đấu cường hãn không kém gì Yêu tộc cấp cao. Bọn chúng là một dạng tồn tại khó hiểu, hoàn toàn không khớp với những kiến thức cơ bản mà hắn biết. Lạc Bá vò đầu bứt tai tìm lời giải thích mãi không ra.

Cả hệ thống kiến thức sinh vật mà hắn xây dựng đứng trước nguy cơ sụp đổ, vì những giống loài không thể hiểu nổi.

Nhưng mãi vẫn không tìm được lời giải thích hợp lý do kiến thức còn chưa đủ, hắn cần tiếp tục nghiên cứu mổ xẻ nhiều hơn.

Thời gian tiếp theo đoàn đưa tang liên tục bị thuồng luồng tấn công, đám Yêu thú vất vả chống đỡ khổ không thể tả, còn Lạc Bá thì có nhiều hơn xác thuồng luồng để mổ xẻ.

Mười ngày sau, Lạc Bá ngừng tay sau khi đã mổ xong xác mười con thuồng luồng, hắn cảm thấy mình đã tìm được một chút manh mối. Vấn đề này, không hiểu vì sao lại khiến hắn liên tưởng đến câu chuyện cỏ lùng và lúa mì.

Có người kia gieo giống tốt trong ruộng của mình. Khi ông ta đi ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. Khi lúa mọc lên, thì cỏ lùng cũng xuất hiện. Cỏ lùng và lúa giống hệt nhau, không thể phân biệt. Ông ta tự nói: “Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Lúc đó lúa mì sẽ ra lúa mì, cỏ lùng sẽ ra cỏ lùng. Bấy giờ, ta sẽ gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì thu vào kho lẫm.”

Lạc Bá cảm thấy thiên địa này đã được tạo ra một cách tinh vi, chặt chẽ mọi thứ đều tốt đẹp và hoàn hảo. Nhưng có ai đó đã gieo vào thiên địa này những thứ cỏ lùng. Cỏ lùng và lúa giống hệt nhau cũng như đám sinh vật ở đây giống những sinh vật bên ngoài.

Lạc Bá ngước mắt nhìn trời. Vũ trụ bao la vô ngần, ánh sao lấp lánh lúc tỏ lúc mờ, đôi mắt hắn bắn ra yêu quang, hắn muốn nhìn rõ hơn vũ trụ này. Nhưng tất cả vẫn như vậy, hắn chỉ thấy được nhiều hơn ánh sao. Hắn thu hồi ánh mắt, suy tư: Liệu thiên địa này có phải là ruộng của ai đó, đến ngày thu gặt, hắn sẽ đưa lưỡi liềm kéo khắp thiên địa.

Ai sẽ là lúa được cất vào kho lẫm? Ai sẽ là cỏ lùng bị ném vào trong lò lửa?



“Nhìn! phía trước là một cánh rừng đen.” một tên nào đó hét lên.

“Có thể là khu vực mới, chúng ta sắp thoát khỏi đám thuồng luồng rồi.” một tên khác mừng rỡ nói.

Đám Yêu tộc đang chạy trối chết, phía sau là mấy trăm con thuồng luồng đang đuổi sát phía sau. Lúc này tiếng hát của Mỹ Nhân Ngư đã không đủ để ru ngủ tất cả bọn chúng, đánh cũng không lại, chỉ có thể chạy nhưng bây giờ chạy cũng khó thoát.

Đám Bố Giáp Tượng vác trên lưng thùng nước, đám Mỹ Nhân Ngư bên trong không ngừng ca hát nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu. Đám thuồng luồng đã nhận ra sự ảnh hưởng của tiếng hát nên bọn chúng liên tục gầm thét, vừa đánh thức đồng bọn bị ru ngủ vừa lấn át tiếng hát.

“Cẩn thận! khu rừng đen kia coi chừng có nguy hiểm.” một tên lo lắng nói.

“Chúng ta đã không còn lựa chọn, nguy hiểm cũng phải vào.” một tên khác nói.

“Nhưng...”

“Giữ được tính mạng trước rồi hãy nói mấy chuyện khác tính sau.”

“Khốn kiếp! bọn chúng nhanh quá! Chúng ta sắp bị đuổi sắp kịp rồi. Mau nghĩ cách!”

Vân Ma đưa mắt nhìn sang Huyết Thực, Huyết Thực hiểu ý. Hắn bay đến chỗ đám Bố Giáp Tượng ra lệnh:

“Thả Mỹ Nhân Ngư ra!”

Đám Bố Giáp Tượng không một chút chần chừ hất mạnh một cái, đám Mỹ Nhân Ngư văng ra ngoài. Huyết Thực phất tay cuốn lấy đám Mỹ Nhân Ngư, hắn liên tục đánh yêu khí vào người đám Mỹ Nhân Ngư. Sau đó tung chân đá bay đám Mỹ Nhân Ngư vào đám thuồng luồng đang đuổi phía sau.

Đám Mỹ Nhân Ngư thân thể đột nhiên trương phình như một trái bóng bay, khi vừa chạm vào đám thuồng luồng thì ầm, ầm, ầm… vỡ ra. Huyết nhục văng tung tóe, mảnh vụn nội tạng rớt như mưa. Đám thuồng luồng dính phải huyết nhục, da lập tức nổi mụn mủ khiến bọn chúng ngứa ngáy, không thể ngừng gãi nhưng càng gãi bọn chúng nhiễm độc càng sâu. Chẳng mấy chốc mà da thịt bọn chúng nát tươm.

Đám thuồng luồng bị sương máu làm cho rối loạn, mấy con thuồng luồng phía sau há miệng phun nước xua tan sương máu. Đám thuồng luồng bị làm chậm một nhịp, nhưng như vậy là đủ, đoàn Yêu thú ngay lập tức lao vào rừng đen.

Đoàn Yêu thú dừng lại tại bìa rừng, quay đầu nhìn đám thuồng luồng.

Đám thuồng luồng tới gần rừng đen thì dừng lại, bọn chúng bay luẩn quẩn gào thét, được một lúc thì bỏ đi.

Đám Yêu tộc thở ra một hơi, tạm thời giữ được tính mạng, nhưng bọn chúng lại chẳng thể vui được, quả nhiên giống như các lần trước, khi đổi khu vực, đám sinh vật đều không tiếp tục truy sát. Điều đó nói rõ ở đây có thứ khiến đám thuồng luồng sợ hãi không dám xâm phạm.

“Thế tổ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” một tên Yêu thú hỏi.

“Tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ, thăm dò nơi này thoáng một phen.” Vân Ma ra lệnh.

Đám Yêu thú lập tức tỏa ra kiểm tra khu vực xung quanh, thấy không có gì bất ổn, bọn chúng yên tâm ngồi xuống nghỉ.

Khu rừng này cũng như bao khu rừng khác có cây, có cỏ, có lá, có dây leo… chỉ khác ở chỗ tất cả đều màu đen: cỏ cây, hoa lá, ngay cả đất cũng màu đen. Thật sự rất kỳ lạ, đám Yêu tộc chưa bao giờ thấy những thứ tương tự như thế này bao giờ.

Với những thứ không biết cộng thêm nguy hiểm trên đường đi trước đó, khiến đám Yêu tộc sợ bóng sợ gió, bọn chúng đi đứng khép nép, tránh gây tiếng động, hạn chế tối đa chạm vào những thứ xung quanh, tinh thần cảnh giác tối đa.

...

“Này! ngươi có thấy thời tiết hôm nay hơi lạnh không?” một tên Yêu tộc đột nhiên mở miệng hỏi tên bên cạnh.

“Ngươi đầu óc có vấn đề gì không?! trời trưa nắng chang chang mà ngươi nói lạnh.” tên bên cạnh mắng.

“Ta thật sự thấy lạnh mà.” tên này thành thật nói.

“Hừ! ngươi lại muốn giở trò gì đây? ta nói ngươi biết bình thường ngươi trêu đùa cũng thôi, nhưng lúc này tất cả đều đang rất căng thẳng, không ai rảnh chơi với ngươi đâu.” tên bên cạnh hừ lạnh nói, dứt lời hắn tăng tốc bước đi bỏ lại tên này phía sau.

Tên này rùng mình, hai hàm răng va vào nhau lách cách, bước chân hắn chậm dần, từ từ rơi lại sau cùng đoàn. Một lúc sau, hắn bước đi không nổi, dựa vào gốc cây thở hồng hộc, hơi thở vừa bay ra đã ngay lập tức hóa băng. Hắn cảm thấy huyết dịch chậm lại, suy nghĩ mơ hồ, toàn thân như muốn đóng băng. Hắn há miệng muốn kêu cứu, nhưng âm thanh không phát được, cổ họng hắn khô cứng. Hắn đưa tay với, nhìn đoàn đưa tang xa dần tầm mắt.

Toàn thân hắn từ từ cứng ngắt biến thành một bức băng điêu. Răng rắc, răng rắc, răng rắc… thân thể hắn trải dài những vết nứt, sau đó đổ sập vỡ nát thành từng khối băng. Đoàn đưa tang vẫn không hề hay biết một thành viên đã chết.

“Được rồi! hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây.” Vân Ma phất tay ra lệnh.

Đám Yêu thú mỗi tên nhanh chọn một chỗ ngồi nghỉ, quãng đường đi này cũng không có gì vất vả, nhưng để đề phòng nguy hiểm, tinh thần bọn chúng căng lên như dây đàn, lúc này nghỉ ngơi, bọn chúng mới dám buông lỏng một chút.

“Này! ngươi có thấy Tiểu Thất đâu không?”

“Ngươi đùa ta sao? ngươi và hắn lúc nào cũng đi cạnh nhau, ngươi không biết làm sao ta biết.”

“Ta và hắn trước đó có lời qua tiếng lại, ta bỏ đi trước. Ta đã hỏi mấy tên rồi, tất cả đều không biết.”

“Có khi nào… đã có chuyện với hắn?!”

“Đấy là điều ta đang lo sợ.”

“Nhanh báo cho các vị thế tổ.”

Ba huynh đệ Vân Ma nghe tên này báo cáo thì nhăn mày, hỏi đám Yêu tộc:

“Các ngươi không nghe thấy âm thanh, tiếng động, hình ảnh, mùi vị... gì bất thường?”

Bọn chúng đều nhẹ lắc đầu.

Không khí trở nên trầm lắng, nặng nề. Dù đã rất đề phòng nhưng chuyện không may vẫn cứ xảy ra, lần này lại là thứ gì đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất