Nhân Tổ

Chương 562: Nhân tộc biến dị.

Đám Chúa tể Vực Sâu rời đi, Tôn Kỳ vẫn bình chân như vại, hắn không có ý tranh đua cùng đám kia.

Nói đùa! Thánh tộc là do ta lập, ta việc gì phải tham gia thử thách.

Lúc này, Tôn Kỳ gọi mấy tên Yêu Vương đến hỏi chuyện thời gian hắn không có ở đây.

Đám Yêu Vương lần lượt báo cáo, chủ yếu vẫn là chiến tranh mở rộng lãnh thổ. Vườn Ảo Tâm Phiến đầy đủ dinh dưỡng, phát triển rất tốt.

Mọi chuyện nhanh chóng được báo cáo, Tôn Kỳ cũng không hạ nhiều mệnh lệnh, cơ bản mọi chuyện vẫn giao cho đám Yêu Vương tự xử lý.

“Đại Thánh, trong lãnh thổ dạo gần đây có một số chuyện khá kỳ lạ.” một tên Yêu Vương ngập ngừng nói.

“Ồ! nói nghe thử.” Tôn Kỳ tỏ ra hứng thú. Với tu vi Yêu Vương mà vẫn nói có chuyện kỳ lạ, vậy thì thực sự kỳ lạ.

“Đại Thánh, Nhân tộc...” tên Yêu Vương hạ giọng nói, dường như cảm thấy chính mình cũng không tin những gì mình sắp nói.

“Nhân tộc?” Tôn Kỳ ngược lại nhíu mày. Nhân tộc lại có chuyện gì?

Tôn Kỳ sau khi trở thành bá chủ nơi này, hắn đối với Nhân tộc xa lạ. Giống như nhiều Yêu Hoàng khác cao cao tại thượng, sao lại để ý sâu kiến.

Hắn không thể giúp Nhân tộc lúc này, như vậy chỉ có thể khiến hắn bị thêm nghi ngờ.

“Phải! Đại Thánh, Nhân tộc hình như… biến dị.” tên này khó khăn tìm từ diễn tả phù hợp.

“Biến dị? biến dị thế nào?” Tôn Kỳ hơi nôn nóng hỏi.

Tên Yêu Vương hai tay vò vào nhau, ấp úng nói:

“Bọn chúng dường như trở nên lợi hại...”

“Lợi hại?!” Tôn Kỳ nhíu mày. Tên Yêu Vương định mở miệng tiếp tục giải thích, thì Tôn Kỳ giơ tay ngăn lại: “Được rồi! ngươi giải thích không rõ ràng. Mang đến một tên Nhân tộc như ngươi nói cho ta kiểm tra.”

Chuyện liên quan đến Nhân tộc rất nhạy cảm. Nhân tộc mặc dù chỉ là một chủng tộc máu bùn, thấp kém trong thấp kém, nhưng Yêu tộc đại năng vẫn luôn âm thầm giám sát, mỗi bất thường đều sẽ bị chú ý.

Tôn Kỳ không biết tên Yêu Vương muốn nói gì, nhưng tốt nhất hắn nên đích thân kiểm tra, không nên để mấy tên này nhiều lời.

“Đại Thánh, bọn ta biết chuyện tên Nhân tộc cấm kỵ kia, nên khi bọn ta thấy Nhân tộc khác thường liền giết hết.” tên này trả lời.

“Hừ!” Tôn Kỳ sầm mặt: “Đã giết rồi thì nói với ta làm gì? Ngươi đang đùa ta sao?”

“Không! Đại Thánh, bọn ta nào dám! chỉ là bọn ta không dám chắc đã tiêu diệt tất cả, sợ rằng có cá lọt lưới. Không muốn tai nạn năm xưa lặp lại...” Tên Yêu Vương giọng càng ngày càng nhỏ như sợ bị nghe được, đến cuối cùng lại không nói tiếp, nhưng ý trong đó đã rất rõ ràng.

Tôn Kỳ gật đầu:

“Các ngươi cẩn trọng như vậy không sai!”

“Được rồi! chuyện này ta sẽ đích thân điều tra. Các ngươi phong tỏa tin tức, chớ để kẻ dưới bép xép. Để Yêu Hoàng khác biết chuyện trong lãnh thổ của ta xuất hiện Nhân tộc biến dị, bọn chúng sẽ cho rằng ta vô năng, quản lý một đám máu bùn cũng không được. Lúc đó mặt mũi ta để ở đâu?!”

Tôn Kỳ đảo mắt nhìn đám Yêu Vương, nghiêm giọng cảnh cáo:

“Các ngươi đều là kẻ thông minh. Ta chỉ nói như vậy, các ngươi đều hiểu chứ!?”

Đám Yêu Vương gật đầu lia lịa.

“Chuyện này ta sẽ để ý. Nếu không còn chuyện gì nữa thì lui đi.” Tôn Kỳ phất phất tay ra lệnh.

Đám Yêu Vương cúi đầu lui ra.

Tôn Kỳ khoanh tay, tay gãi gãi cằm. Rốt cuộc là chuyện gì? Nhân tộc tốt nhất nên bình thường. Nhân tộc phát sinh biến hóa có thể phá hỏng kế hoạch của ta!

Nhân tộc lúc này dị động đối với hắn không tốt một chút nào!

Hắn phải đích thân điều tra!



Nhiều ngày sau.

Nửa đêm, trăng tròn, trời quang mây đãng, không gian im lặng chỉ có tiếng côn trùng rả rích. Những đôi mắt đỏ chớp nháy trong đêm.

Đây là giờ đi săn!

Một con sói đang chũi mũi trong lớp lá khô khịt khịt ngửi mùi. Nó nhẹ nhàng bước đi, cố không gây lên tiếng động lớn, lá khô xào xạc vỡ vụn dưới chân nó.

Chợt! nó hích hích mũi giống như ngửi được hương thơm quyến rũ: máu!

Nó lần theo mùi hương, đưa mắt nhìn qua bụi cây, tại một bãi đất trống nhỏ có xác một con trâu đã bị mổ bụng, máu tươi lai láng, nội tạng trào ra ngoài.

Con trâu này hẳn là mới bị giết.

Nhưng kẻ săn mồi đâu? không lý nào giết xong lại bỏ. Có thể giết được con trâu lớn thế này, khả năng lớn là hổ.

Con sói nước dãi chảy xuống mép, nhưng nó không vội lao tới chỗ cái xác, nó đảo mắt nhìn quanh kiểm tra. Không phát hiện nguy hiểm.

Xoàng xoạc… xoàng xoạc… con sói chui ra bụi cây, vẫn vô cùng cẩn thận, mắt đảo láo liên.

Không thấy nguy hiểm.

Con sói nhảy vồ tới xác con trâu, cắn lấy miếng gan nuốt vội.

Nó tiếp tục xé thịt ăn. Một lúc sau khi đã tạm ổn cơn đói, nó dừng lại, ngửa mặt nhìn trăng hú lên những tràng dài thông báo cho đồng loại.

Tiếng hú phá tan không gian im lặng, theo ngay sau là tiếng bước chân chạy vội, tất cả đều nhắm tới một điểm.

Chẳng mấy chốc quanh xác con trâu đã lấp ló những đôi mắt đỏ như máu.

Một con sói lớn gấp đôi bình thường bước ra khỏi màn đêm, khuôn mặt hung ác, nó nhìn con sói phát tín hiệu gầm gừ, con sói phát tín hiệu cúi đầu.

Con sói đầu đàn nhe răng đe dọa, đám sói đang tiến lại xác con trâu dừng bước e ngại. Con sói đầu đàn há miệng ngoạm lấy một mảng thịt lớn.

Mấy con sói khác không nhịn được nữa, cũng mon men lại gần.

Đúng lúc này.

Hàn phong nổi lên, mây che thiên địa, mặt trăng nhuộm màu máu.

Phốc! một bóng hình lao ra, nhanh như cắt ôm lấy con sói đầu đàn, tay siết chặt cổ, hàm răng cắn phập vào cổ.

Con sói đầu đàn lúc này mới kịp phản ứng, nó rú lên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay. Đám sói xung quanh hú lên gầm gừ, nhưng không con nào dám xông tới.

Một thoáng vùng vẫy, con sói đầu đàn nhanh chóng tàn sức, nằm một chỗ rên ư ử, máu huyết cấp tốc trôi qua. Con sói đầu đàn giãy vài cái rồi chết.

Bóng hình kia buông ra xác con sói. Nhìn kỹ thì giống như con người nhưng thân hình cao lớn vạm vỡ hơn Nhân tộc bình thường. Hai mắt như hai ngọn lửa, miệng cười kinh dị, răng nanh còn nhỏ máu.

Đám sói bao vây gầm gừ, giống như gặp được kẻ thù lớn, không dám mạo hiểm tấn công.

Tên này ngoác miệng cười, không sợ mà còn phấn khích.

Hai bên lao vào nhau hỗn chiến điên cuồng.

Máu tưới không trung, dưới ánh trăng, trận chiến như một bức tranh đỏ đen: đẹp và tàn khốc.

Một lúc sau, trận chiến kết thúc, chỉ còn lại tên Nhân tộc, hắn đứng trên đống xác sói há miệng cười điên cuồng.

Chợt! không gian như đóng băng, thời gian như ngừng chảy.

Tôn Kỳ dạo bước thiên không từ từ hạ xuống. Tất cả những chuyện vừa xảy ra đều được hắn thu vào trong mắt.

Phốc! Tôn Kỳ một ngón tay cắm vào tim tên Nhân tộc, huyết dịch của hắn cấp tốc trôi chảy.

Tên Nhân tộc bị đóng băng, mất đi ý thức, nhưng bản năng nguy hiểm liên tục cảnh báo, nói cho hắn biết hắn sắp chết. Tay chân hắn vẫn đang giữ hình dáng ngạo nghễ, miệng vẫn đang ngoác cười, nhưng mắt thì long sòng sọc, toàn thân run rẩy.

Một thoáng sau, Tôn Kỳ búng tay, một đốm lửa nhỏ xuất hiện. Tôn Kỳ phất tay ném ngọn lửa đi.

Tên Nhân tộc và đám sói bị ngọn lửa nuốt chửng, nhanh chóng hóa thành tro bụi, tan theo ngọn gió.

Tôn Kỳ lặng yên suy tư.

Tên vừa rồi đúng là Nhân tộc, bên trong người có huyết chủng.

Tôn Kỳ trồng Ảo Tâm Phiến, canh phòng lơ là, cố ý tạo cơ hội cho đám Yêu tộc trộm cắp. Mọi chuyện cũng đúng như hắn tính toán.

Ảo Tâm Phiến lọt ra ngoài, nhiều tên Yêu tộc nhiễm huyết chủng, rơi vào cơn nghiện máu. Nhưng bọn chúng không dám công khai hút máu vì sợ lộ chuyện trộm cắp. Nghiện lại không dám công khai. Nhiều tên Yêu tộc đã tìm tới Nhân tộc hút máu.

Dù sao Nhân tộc sống chết cũng không ai quan tâm, Nhân tộc dù là máu bùn cũng là máu, uống tạm qua cơn nghiện.

Nhưng chuyện bọn chúng không ngờ đã xảy ra, Nhân tộc sau khi bị hút máu, có rất nhiều tên không những không chết mà còn nhận được huyết chủng.

Khi một tên có huyết chủng hút máu, luôn có xác suất truyền huyết chủng qua cho nạn nhân, nhưng không biết vì sao tỉ lệ nhận được huyết chủng ở Nhân tộc cao hơn Yêu tộc. Có lẽ vì huyết chủng do Tôn Kỳ chế tạo mà Tôn Kỳ bản chất là Nhân tộc nên tỉ lệ Nhân tộc phù hợp huyết chủng cao hơn.

Nhân tộc sau khi nhận được huyết chủng lập tức biến đổi toàn diện: thân hình, thể lực, sức mạnh, trí tuệ… đều được nâng cao.

Xác con trâu chính là do tên Nhân tộc đặt bẫy, chứng tỏ trí tuệ của tên này đã ngang một Yêu tộc cấp thấp.

Về sức mạnh, Nhân tộc huyết chủng dễ dàng giết chết hung thú như sói, báo, gấu, hổ… thậm chí có thể giết được Yêu tộc cấp thấp.

Đám Yêu Vương khi biết điều này đã nháo nhào sợ hãi, bọn chúng biết Nhân tộc quật khởi là ý gì!

Vậy nên đã có một cuộc tàn sát âm thầm nhắm vào Nhân tộc.

Trước khi Tôn Kỳ trở về mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng lại chưa triệt để, một số Yêu tộc vẫn giấu chuyện có hút máu Nhân tộc hay không hoặc khai báo gian dối, nhằm tránh bị lộ chuyện trộm cắp Ảo Tâm Phiến.

Bọn chúng biết ngoài kia vẫn còn Nhân tộc có huyết chủng, nhưng rất khó tìm được, Nhân tộc huyết chủng dường như đã nhận ra nguy hiểm nên trốn rất kỹ. Một lần nữa chứng tỏ trí tuệ của đám Nhân tộc huyết chủng không tầm thường. Nhân tộc huyết chủng đang không ngừng học hỏi.

Không thể giải quyết tận gốc, lại sợ gây hậu hoạn, đám Yêu Vương nhất trí báo lên Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ kiểm tra một vòng, xác thực lời đám Yêu Vương nói không sai.

“Nhân tộc biến dị không phải chuyện tốt sao? Ngươi hình như không được vui.” Hỏa Hỏa xuất hiện trên vai Tôn Kỳ, khó hiểu hỏi.

“Lúc trước có lẽ cũng là chuyện tốt, nhưng bây giờ không được.” Tôn Kỳ nói.

“Vì sao? không phải ngươi mưu cầu Nhân tộc lớn mạnh rất lâu rồi sao? Ngươi cũng từng nói Kiêu ngày xưa sở dĩ thất bại vì Nhân tộc quá yếu, một mình hắn không thể chống lên cả bầu trời. Nhưng bây giờ trong lúc vô tình ngươi đã giúp Nhân tộc mạnh lên cả về thể lực lẫn trí lực. Tương lai Nhân tộc có thể sánh ngang với các tộc khác.” Hỏa Hỏa tỏ ra lạc quan nói.

Tôn Kỳ lắc đầu:

“Sẽ không có tương lai đó!”

Hỏa Hỏa nhíu mày. Tôn Kỳ giải thích:

“Nhân tộc chỉ cần có chút dị động, Yêu tộc sẽ toàn lực nghiền nát, bọn chúng chắc chắn không muốn Kiêu thứ hai xuất hiện. Cho dù có thể vượt qua, vậy thì Con Rắn thì sao? Nhân tộc là tử huyệt trong số mệnh của nó, nó có thể bỏ qua sao?”

Tôn Kỳ thở dài:

“Nhìn thấy Nhân tộc tiến hóa, ta rất vui mừng, nhưng không thể vào lúc này. Nhân tộc quật khởi có thể sẽ khiến toàn bộ kế hoạch của ta đổ vỡ, ta lại không đủ sức chống đỡ cho Nhân tộc quật khởi. Vậy nên bọn họ chỉ có thể chết!”

“Ngươi có thể bí mật nuôi dưỡng bọn hắn.” Hỏa Hỏa đề nghị.

Tôn Kỳ lại lắc đầu:

“Ngươi nghĩ đám Tứ Phương Thần Thú, đám Chúa tể Vực Sâu là kẻ ngốc hay sao?! Ta thật ra đang bị giám sát gắt gao. Mỗi ngày ta ăn gì, mỗi ngày ta thở mấy lần chỉ sợ bọn chúng đều biết.” Tôn Kỳ cười mỉa mai nói.

“Đám thuộc hạ của ta chỉ sợ đã bị Tứ Phương Thần Thú thu phục. Còn tên khỉ sáu tai kia nữa, khả năng của hắn thật sự vượt ra ngoài tưởng tượng của ta. Mỗi lần ta làm việc riêng đều phải mở ra lĩnh vực, tạo thành ảo ảnh, nếu không ta cũng không dám nói chuyện với ngươi và Tiểu Thạch.”

“Ta nghi ngờ chuyện Nhân tộc biến dị cũng đã bị bọn chúng biết. Nếu như ta chỉ một lần nương tay cũng sẽ bị bọn chúng nghi ngờ.”

“Bọn chúng rất khó đối phó, ta không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.”

Hắn ngước nhìn thương khung, ánh mắt mờ ảo, hắn không thấy được ánh sáng, hắn chỉ thấy được gió tanh mưa máu.

Nhân tộc bây giờ quật khởi, chắc chắn sẽ bị nghiền nát, Nhân tộc khắp nơi cũng chịu vạ lây, một trận diệt chủng sẽ diễn ra, chỉ sợ mười không còn một.

Ta chưa sẵn sàng, vậy nên tất cả đều phải nằm im cho ta.

Hỏa Hỏa nghe vậy không thuyết phục nữa, nhưng tiếc nuối nói:

“Nhưng nếu giết hết bọn hắn thì cũng quá đáng tiếc. Dù sao cũng đều là Nhân tộc. Nếu như ngươi thất bại, bọn hắn có thể là hậu chước dự bị.”

Tôn Kỳ gật đầu, nói:

“Ngươi nói không sai! bởi vậy ta mới không chém tận giết tuyệt. Ta chỉ muốn nói cho bọn hắn biết bọn hắn còn quá yếu ớt, tốt nhất trốn đi, đừng quá trương dương.”

Xoạt, xoạt… đúng lúc này hai tên tiểu yêu đi tuần nhảy ra, bọn chúng thấy có ánh lửa, nghĩ là có chuyện lập tức chạy đến.

Khi thấy Tôn Kỳ thì vội vàng quỳ xuống, nói:

“Đại Thánh giá lâm! không nghênh đón từ xa, xin...”

“Được rồi, được rồi...” Tôn Kỳ xua tay, nói: “Ta đang truy tung Nhân tộc biến dị, vừa bắt được một tên, tiện tay tiêu hủy.”

Hai tên tiểu Yêu nhìn nhau, thì ra là vậy, bọn chúng đã nghe râm ran chuyện Nhân tộc biến dị, nhưng do chức vụ quá thấp không biết được nhiều, thì ra chuyện này có thật.

Tôn Kỳ ra lệnh;

“Nhân tộc biến dị là mối đe dọa cho Yêu tộc, ta lệnh các ngươi tăng cường kiểm tra, phát hiện Nhân tộc biến dị lập tức giết chết!”

“Nhớ! phải đốt xác bọn chúng, tránh cho Nhân tộc, dã thú ăn xác có thể trở thành biến dị mới.”

“Vâng! Đại Thánh.” Hai tên Yêu tộc cúi đầu nhận lệnh.

Một thoáng ngập ngừng, một tên hỏi:

“Đại Thánh, nếu Nhân tộc biến dị có nguy cho Yêu giới, chi bằng chúng ta giết hết Nhân tộc, trừ cỏ tận gốc.”

“Ngu ngốc!” Tôn Kỳ hừ lạnh mắng, tên này sợ quá dập đầu không dám ngẩng lên.

“Các ngươi thì biết gì?! trương dương như vậy chẳng khác nào nói Nhân tộc trong lãnh địa của ta có vấn đề. Đám Yêu Hoàng kia biết được, lại nói một đám máu bùn cũng không xử lý được, mặt mũi ta để đâu!? Các ngươi âm thầm làm là được, mọi chuyện cứ làm như bình thường cho ta.”

Hai tên tiểu tộc vâng dạ liên tục. Tôn Kỳ phất tay cho bọn hắn lui.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất