Linh khí cùng linh khí cũng phân chia cấp bậc. Linh khí chú trọng hai điểm: thứ nhất là vật liệu, thứ hai là khí linh.
Nhiều vũ khí được gọi là linh khí nhưng thực chất chỉ có vật liệu đạt tiêu chuẩn, linh chưa sinh ra.
Linh khí sở dĩ được gọi là linh khí vì có khí linh, nếu không chỉ có thể nói là bán linh khí.
Hoa Hình rõ ràng là bán linh khí, thuộc tính khí linh chưa sinh. Vị sư tôn kia khi tặng Hoa Hình cũng có ý để đệ tử ôn dưỡng sinh ra khí linh, đây là một loại rèn luyện với luyện khí sư.
Còn Thanh Huyền Cầm đã sinh linh khí, lại nói năm xưa, Nhã Văn cũng là một tuyệt thế thiên tài, để chế tạo Thanh Huyền Cầm, hắn đã dốc cạn túi tiền. Khi Nhã Văn thành thần, vẫn luôn mang theo Thanh Huyền Cầm bên mình, làm cho Thanh Huyền Cầm luôn được ôn dưỡng trong thần khí và đại đạo.
Chỉ bằng mấy điểm này cũng thấy rõ khoảng cách giữa Hoa Hình và Thanh Huyền Cầm.
Thanh Huyền Cầm đánh vỡ Hoa Hình không còn gì nghi ngờ.
Đối thủ của Tôn Kỳ, hắn quá tự tin vào Hoa Hình nhưng lại không đánh giá hết cấp độ của Thanh Huyền Cầm. Hắn bại không oan.
Lượt đấu này kết thúc cũng kết thúc luôn vòng đối đầu, 1000 tuyển thủ đã được lựa chọn xong, bước vào vòng xếp hạng.
Vậy là trong số các tân sinh, chỉ có Tôn Kỳ lọt vào vòng đấu cuối, tu vi hắn cũng là thấp nhất, biểu hiện bên ngoài vẫn chỉ là nhất chuyển, chưa thành nhất tinh. Phần lớn đều cho rằng hắn đến được vòng này nhờ có Thanh Huyền Cầm và may mắn.
Những đối thủ lọt vào vòng xếp hạng đều đã Liên Tinh, thậm chí gần tới Vọng Nguyệt hoặc Chuyển Luân đạt mười tới hai mươi chuyển. Nhưng mà cũng có một điểm khác biệt.
Ngoài Tôn Kỳ chưa đạt tới Liên Tinh, còn có Dạ Tuyết!
Nàng ta cũng giống như Nguyên Sa dùng cuộc thi này bước ra ánh sáng. Dạ Tuyết là con gái của Băng Tuyết Nữ Thần, phụ thân không rõ, xuất sinh sớm hơn bọn Tôn Kỳ hai mươi năm, lúc đó không phải đợt xuất sinh định kỳ, trong giới cao tầng Thần tộc đã sớm có tin đồn Dạ Tuyết thiên phú tuyệt luân, so với Nguyên Sa một chín một mười.
Nàng không uổng thời gian xuất sinh trước 20 năm, bây giờ đã nhị chuyển và 15 tinh, tương đương với mỗi năm đều tiến một cấp, đây là cỡ nào đáng sợ thiên phú.
Đừng nhìn Nguyên Sa trong một năm đạt nhất tinh, nhất chuyển thì cho rằng Dạ Tuyết kém hơn, nên biết tu luyện càng lên cao sẽ càng khó, chắc chắn không thể nào duy trì thành tích mỗi năm đều nhất tinh, nhất chuyển.
Dạ Tuyết sinh trước 20 năm, theo chỉ định của mẹ nàng Băng Tuyết Nữ Thần. Khác với phần lớn Thần tộc sinh ra theo kế hoạch của Bộ Di Truyền.
Thần tộc trưởng thành đến lúc phong thần đều ít nhất một lần rút ra bản nguyên đưa cho Bộ Di Truyền. Từ bản nguyên này, Bộ Di Truyền sẽ quyết định cách kết hợp để tạo ra thế hệ sau tốt nhất. Đây là phương pháp thụ tinh nhân tạo.
Nhưng Thần tộc cũng không cấm yêu đương kết hôn. Thần tộc cũng rất nghiêm khắc trong việc kết hôn, hai Thần tộc tự do và tự nguyện đi đến kết hôn, bọn họ sẽ được tất cả Thần tộc chứng giám, được kết hợp với nhau trong một nghi thức thiêng liêng, tuy hai mà một. Nhưng một khi đã kết hôn thì không được phân ly, tuyệt đối không cho phép việc bỏ chồng rẫy vợ.
Khi một nửa kia không còn, trên lý thuyết bọn họ có thể tái hôn nhưng về mặt đạo đức thì không được.
Khi đã là vợ chồng, bọn họ có thể chọn cách sinh con trực tiếp hoặc thụ tinh nhân tạo. Đa số đều chọn thụ tinh nhân tạo. Thần tộc rất lạnh nhạt trong vấn đề quan hệ xác thịt, bọn họ cho rằng đó là nguồn gốc của tội dâm dục.
Trên luật pháp khi đến tuổi trưởng thành, Thần tộc có quyền được biết về cha mẹ mình là ai. Nhưng bọn thường không thực hiện quyền này. Con cái không muốn biết cha mẹ là ai. cha mẹ cũng không muốn biết con cái là ai.
Bọn họ xem nhẹ tính huyết thống, coi trọng tính chủng tộc. Vì bọn họ sợ tính chủng tộc sẽ dẫn đến sự thiên vị, phân cách, tranh giành lợi ích…
Nguyên Sa và Dạ Tuyết khá đặc biệt vì cha, mẹ cố ý đào tạo, chọn ngày xuất sinh. Những trường hợp như vậy không nhiều, cũng không được khuyến khích.
Nghe nói Băng Tuyết Nữ Thần mượn dùng bản nguyên của một vị phong thần, cùng bản nguyên của mình kết hợp sinh ra Dạ Tuyết.
Vòng đấu xếp hạng, đối thủ của Tôn Kỳ là một tên cảnh giới Liên Tinh. Rất dứt khoát, hắn nhận thua. Vậy là hắn xếp thứ 1000.
Tiếp theo khi Dạ Tuyết lên sân, có rất nhiều người phía sau ủng hộ, nhân khí so Nguyên Sa lớn hơn nhiều.
Trước đó có nhiều sân đấu, Tôn Kỳ không quá chú ý nhưng bây giờ rảnh rỗi, Dạ Tuyết lại chói mắt như vậy, hắn không muốn chú ý cũng không được.
Dạ Tuyết giống như băng tuyết thần nữ, vạn năm trong băng phong, một ngày mở mắt phá băng, đạp tuyết cúi đầu nhìn thế giới. Đôi mắt nàng lạnh như băng nguyên, vẻ đẹp nàng tuyệt mỹ như bông tuyết, váy trắng tung bay nàng như cửu thiên thần nữ hạ phàm.
Thần tộc ai cũng mang vẻ đẹp mười phân vẹn mười, có thể khiến người khác ngoái nhìn đó là vẻ đẹp cỡ nào kinh diễm. Đơn giản là “Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.” (Truyện Kiều, Nguyễn Du).
Nguyên Sa nhìn nàng mà tim đập thình thịch, tu đạo kỵ nhất là không giữ được bản tâm, hắn biết điều đó nhưng không hiểu vì sao trong lòng nổi lên suy nghĩ: nghe nói Ma tộc từng có kẻ mạnh nhất tự phong đế. Ta lấy phong thần cất bước, tương lai trở thành tuyệt đối Thần tộc cộng chủ, nên tự phong Thần Đế, chỉ có nàng mới xứng phong Thần Hậu.
Không chỉ Nguyên Sa mà nhiều kẻ khác cũng nổi lên mơ mộng trong lòng.
Trận chiến của Dạ Tuyết diễn ra nhanh chóng, đối thủ của nàng là Vương Diễm, ứng cử viên hàng đầu cho vị trí quán quân, nàng bại không bất ngờ. Xếp hạng của nàng là 999, trên Tôn Kỳ một bậc, cùng thua nhưng tu vi nàng cao hơn nên được xếp cao hơn hắn.
Ngoài Tôn Kỳ và Dạ Tuyết, tất cả đều từ cảnh giới Liên Tinh trở lên, nên cho dù có thua cũng xếp trên bọn họ.
Thiếu đi hai hắc mã là Tôn Kỳ và Dạ Tuyết, các trận phía sau dễ đoán hơn nhiều. Vương Diễm bộc phát ra thực lực cường hoành, chiếm lấy vị trí quán quân. Trúc Dã chỉ kém một chút xếp thứ hai. Tư Mã Quân xếp thứ ba.
Trở lại biệt phủ của mình, Tôn Kỳ kiểm tra điểm thưởng. Điểm tham gia: 3 điểm, xếp hạng 1000: 25 điểm và 1 minh văn cấp 1, cộng thêm 6 trận thắng: mỗi trận được 10 điểm. Tổng cộng 88 điểm.
Số điểm này hắn có thể dùng được một thời gian, quan trọng là hắn đã đủ tiêu chuẩn để nhận nhiệm vụ. Nhưng trước khi đến Nhiệm Vụ Điện, hắn ghé qua Pháp Danh Điện dùng một lần miễn phí để chọn công pháp.
Pháp Danh Điện vị trí không rõ, chỉ biết tại mỗi đảo trùng thiên có đặt một cửa truyền tống, dùng thẻ định danh để đi vào.
Cửa truyền tống tại nhất đảo trùng thiên đặt tại trong một công viên cỏ xanh, bóng cây phủ mát, hồ nước trong xanh, gió thổi mát rượi. Nơi đây không hề có lính canh hay tuần tra, Thần tộc từ trước tới nay vốn không có lính tuần tra trong nội bộ.
Một nơi quan trọng như cửa truyền tống lại hoàn toàn lộ thiên không có bảo vệ. Thỉnh thoảng có vài người đi vào hay đi dạo công viên.
Tôn Kỳ vừa đi vừa ngắm cảnh, hắn không vội. Tôn Kỳ đến trước cổng truyền tống.
Cổng truyền tống hình bầu dục như một tấm gương, gồm nhiều vòng xoáy đồng tâm. Tôn Kỳ thử đưa tay vào cổng truyền tống, cánh tay hắn xuyên qua bên kia, không có cảm giác bị truyền tống. Xem ra phải dùng thẻ định danh thì mới thực sự được truyền tống.
Kỹ thuật này thật quá thần kỳ, Thần tộc làm sao làm được?
Tôn Kỳ còn đang tò mò nghiên cứu thì chợt nghe tiếng hát gần đó.
“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo.
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí.
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng, trời xanh ngắt.
Ngõ trúc quanh co, khách vắng teo.
Tựa gối ôm cần lâu chẳng được.
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.” (Thu Điếu, Nguyễn Khuyến.)
Tôn Kỳ ngạc nhiên nhìn sang thì ra là một lão giả ngồi trên tảng đá dựa gốc cây, phía trước cần trúc cong vút, tay cầm hồ lô rượu bật nắp hớp một ngụm lớn, cười sảng khoái.
Tôn Kỳ nhận ra vị lão giả này, là Tửu Lão, nghe nói Tửu Lão là cựu binh, từng lập nhiều chiến công, bị phế mất hai mắt. Bây giờ lão tu vi thấp kém chỉ ngang với một học viên có 7 viên tinh thần. Lão sống bất cần đời, cả ngày say với rượu.
Nghe nói lần trước lão vì chế rượu đã trộm thần khí khắp nơi, cuối cùng bị bắt được, phạt 100 điểm công huân.
Tất nhiên Tôn Kỳ biết rõ người trộm thần khí là ai, tính ra hắn phải cảm tạ Tửu Lão gánh tội thay nếu không sự việc thật khó chìm xuống.
Tôn Kỳ mon men lại gần, chắp tay chào:
“Học trò xin chào Tửu Lão!”
Tửu Lão vẫn say sưa uống rượu, chẳng thèm để ý. Tôn Kỳ tưởng lão không nghe liền lớn tiếng hơn:
“Học trò xin chào Tửu Lão!”
Tửu Lão vẫn không đáp lại hắn.
“Học trò xin chào Tửu Lão!” Tôn Kỳ hét lớn.
Tửu Lão quay đầu quát mắng:
“Tên oắt con! lớn tiếng như vậy làm gì?! cá của ta chạy hết rồi, ngươi đền cho ta.”
“Tửu Lão muốn ăn cá để học trò bắt cho ngài.” Tôn Kỳ mỉm cười nói, hắn phất tay một sợi thần lực chìm xuống dưới hồ mò mẫm.
“Không hiểu phong tình!” Tửu Lão không vui, phất dây câu cắt đứt sợi thần lực của hắn.
Tôn Kỳ không giận mà vẫn hữu lễ:
“Tửu Lão dạy phải.”
Tửu Lão đưa đôi mắt trắng dã nhìn hắn, lão mặc dù không có hai mắt nhưng có thần ý nên mù mà không mù.
“Tiểu tử đừng có nịnh hót.” Tửu Lão có chút không vui, Thần tộc vốn không thích nịnh hót, là một quân nhân lão càng ưu thích sự thẳng thắn.
Tôn Kỳ ngồi xuống cạnh lão, tìm cách thân cận. Lão lại như thấy ôn dịch, rồi xích sang bên. Tôn Kỳ xích tới, lão xích qua. Tôn Kỳ xích tới, lão lại xích qua. Tôn Kỳ xích tới…
“Tên nhóc này! còn xích tới bao giờ, tránh xa ta ra!”
Tôn Kỳ cười hì hì chộp lấy hồ lô rượu nhấp một ngụm, khen:
“Rượu ngon! Tửu Lão thật biết thưởng thức!”
“Trả đây!” Tửu Lão giật lại bình rượu.
Tôn Kỳ làm lơ thái độ ghét bỏ của Tửu Lão, làm vẻ thân cận nói:
“Nơi đây non xanh, nước biếc, hương hoa, gió mát. Phong cảnh hữu tình, thật là nơi tuyệt hảo để thưởng rượu.”
“Tiểu tử! ta không quen biết ngươi! ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc có mục đích gì?” Tửu Lão đã mất hết kiên nhẫn với hắn.
Tôn Kỳ mỉm cười bắt đầu đi vào mục đích chính, hắn chỉ chính mình nói:
“Tửu Lão thấy ta thế nào? có phải tướng mạo anh tuấn, gân cốt đặc dị là kỳ tài luyện võ.”
Tửu Lão nghe lời này thì chợt chăm chú, một tay gãi cằm, nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn trái rồi lại nhìn phải, thỉnh thoảng gật đầu: “Ừm, ừm...”
Tôn Kỳ mở hội trong lòng, Tửu Lão quả là cao nhân nhận ra hắn trời sinh đặc biệt, kỳ tài triệu năm khó gặp.