Tôn Kỳ bắt đầu khảo sát bề mặt đạo thạch, hoàn cảnh tu luyện tất nhiên tốt hơn bên ngoài, nhưng mà thứ hắn muốn hơn là đạo thạch.
Hắn đang tìm điểm mềm yếu để cắt nhưng mà không thấy.
Có lẽ phải đi vào tâm.
Không chỉ Tôn Kỳ mà tất cả Thần tộc đều có ý nghĩ như vậy.
Hắn tìm thấy một cái giếng trời sâu đen ngòm.
Tôn Kỳ búng tay một đốm lửa rơi xuống, hắn bắt đầu lẩm bẩm đếm.
1, 2, 3… đến giây thứ 13 thì ngọn lửa tắt ngúm mà vẫn chưa chạm đáy, Tôn Kỳ ước đoán cái giếng này phải ít nhất hơn ngàn mét.
Sau một thoáng suy nghĩ, Tôn Kỳ phủ lên mình một bộ áo giáp, rồi mới nhảy xuống, mặc dù thần khí ở đây bị cực độ áp chế nhưng mà có vẫn hơn không, tính hắn vốn cẩn thận.
Vút! Tôn Kỳ nhảy xuống, lập tức rơi tự do.
Mãi một lúc sau, ầm! Tôn Kỳ mông chạm đáy, hắn kêu oai oái, búng tay ngọn lửa xuất hiện.
Tôn Kỳ nhìn rõ nơi này giống như hang động, có ba cái thông đạo thông.
Tôn Kỳ xem xét chọn đại một cái thông đạo.
Vừa bước vào thông đạo, trượt chân một cái, vút! hắn giống như bị rơi vào trong cầu tuột, trượt xuống với tốc độ cực nhanh.
Dập mông lên xuống nửa ngày, hắn cuối cùng cũng được dừng lại.
Nơi đây không gian tương đối lớn, có nhiều cạnh nhọn nhô ra, Tôn Kỳ cảm thấy có thể từ đây cắt xuống đạo thạch.
Tôn Kỳ phất tay lấy ra một thanh đao, dùng hết sức chém xuống.
Keng! lưỡi đao bay lên, cây đao bị gãy đôi.
Quả nhiên tinh khí không thể cắt xuống đạo thạch.
Thử linh khí xem sao! Trong tay hắn chỉ có một cái linh khí.
Hắn lấy ra Thanh Huyền Cầm, giơ lên cao.
“Không được! dừng tay!” tiểu Thanh Huyền từ trong đàn la oai oái.
“Ngươi la cái gì? dùng ngươi một chút không được sao?”
“Thứ này không được, ngươi dùng ta đập cũng vô dụng thôi.”
“Chưa thử sao biết không được.”
“Bản năng nguy hiểm nhắc, có được không?!” tiểu Thanh Huyền tỏ ra giận dỗi.
Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng, hay là thôi, Thanh Huyền Cầm vẫn còn hữu ích.
Xem ra bình thường vũ khí là không thể cắt xuống đạo thạch, mà cao cấp vũ khí hắn không có.
Hắn lúc này nghĩ đến một thứ.
Tôn Kỳ tay liên tục kết ấn, một thanh hỏa dao xuất hiện trong tay, nhiệt độ khủng khiếp tỏa ra nhưng Tôn Kỳ cầm nắm lại không vấn đề gì.
“Lấy của ta, phải trả lại cho ta.” có âm thanh vọng vào tai hắn.
“Được rồi… được rồi...” Tôn Kỳ ậm ừ, con hàng này có bao giờ chịu thiệt.
Tôn Kỳ cầm dao vung lên chém xuống.
Phốc! một đoạn đạo thạch rớt xuống.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng ngời, quả nhiên muốn cắt đạo thạch chỉ có thể dùng đạo khí.
Tôn Kỳ nhặt lên khối đạo thạch nhanh chóng đánh lên ấn ký phong ấn, tiếp đó thu nhỏ bỏ vào túi gấm.
Tôn Kỳ thử cắm lưỡi dao vào sâu cắt khối lớn hơn nhưng rất khó khăn, không di chuyển nổi lưỡi dao, xem ra chỉ có thể cắt từng khối nhỏ nhô ra.
Hắn thế nhưng còn cắt được, các học viên khác thì hoàn toàn bó tay.
Ngay cả phong thần cũng mất chín hơi mười sức mới cắt được một miếng nhỏ.
Thời gian tiếp theo vừa tu luyện vừa cắt đạo thạch, lần này hắn tu luyện hấp thụ rất nhiều đại đạo, hắn chỉ dùng một phần rất nhỏ, còn lại vẫn là của Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa như cái động không đáy, đưa bao nhiêu cũng không đủ, theo như nó nói cho dù có hấp thụ hết đạo thạch này nó cũng không thể khôi phục thời kỳ đỉnh phong.
Mấy tháng sau, Tôn kỳ tiếp tục theo các đường hầm tiến sâu vào trong đạo thạch, tìm kiếm các điểm nhô ra có thể cắt, ban đầu không có nhiều ý nghĩ nhưng sau đó hắn cảm thấy là lạ, ở trong đầu dựng mô hình không gian những nơi đã đi qua.
Ầm! Tôn Kỳ rơi vào một không gian cực kỳ rộng lớn, đây đã là không gian thứ năm hắn tìm ra.
Nếu như hắn đoán không sai, chỉ cần đi theo hướng này sẽ đến không gian thứ sáu.
Quả nhiên, sau khi trượt qua một thông đạo nhỏ gặp một thông đạo lớn đi theo hướng bên phải, hắn đến được không gian thứ sáu, mọi thứ đều đúng như suy đoán.
“Hỏa Hỏa, ngươi có nghĩ giống như ta nghĩ.” Tôn Kỳ nghiêm trọng hỏi.
Hỏa Hỏa xuất hiện đứng trên vai Tôn Kỳ, nơi này không có ai, nó có thể thoải mái hiện thân.
“Phải! đúng như ngươi nghĩ.” Hỏa Hỏa giọng nghiêm túc không kém.
Tôn Kỳ đấm vào lòng bàn tay, mỉm cười ánh mắt sáng rực:
“Quả nhiên, đây là chính là… một trái tim.”
“Đúng vậy! chính là...” Hỏa Hỏa gật đầu đồng tình, sau đó chợt phanh gấp.
“Ủa… ủa… là trái tim thật sao?”
“Hả? không phải ngươi cũng nghĩ vậy sao?” Tôn Kỳ ngơ ngác hỏi, hắn còn tưởng con hàng này cùng suy nghĩ với mình.
Hỏa Hỏa mắt đảo láo liên, phản ứng rất nhanh, vỗ tay:
“Đúng, đúng, đúng...!ta đúng là có ý đó.
Đây chính là một trái tim.”
“Có thật không đó! Thật là ngươi suy nghĩ vậy không?” Tôn Kỳ nhíu mày đầy nghi ngờ.
“Này! ngươi nhìn xem chỗ này hình như có vấn đề.” Hỏa Hỏa lập tức nói sang chuyện khác.
“Có vấn đề? ta thấy bình thường mà.” Tôn Kỳ sau một thoáng kiểm tra, nói.
“Không có vấn đề sao? không có thì thôi.
Mà sao ngươi lại nghĩ đây là một trái tim.” Hỏa Hỏa hỏi.
Tôn Kỳ nói ra suy nghĩ của mình.
Càng tiến sâu hắn càng cảm giác kỳ lạ, hắn bắt đầu dựng mô hình không gian.
Khi phát hiện không gian thứ nhất rồi thứ hai, hắn bắt đầu suy đoán đây có thể là trái tim.
Sau đó hắn kiểm chứng, quả nhiên đúng.
Mà lại trái tim này rất đặc biệt có 8 tâm thất, 4 tâm nhĩ, giống như Yêu thú Thược Lược Già Thú, một loài Yêu thú cực kỳ hiếm thấy, tại Yêu giới hắn may mắn bắt được một con, đã từng mổ xẻ nghiên cứu tỉ mỉ.
Cấu tạo tim của Thược Lược Già Thú với đạo thạch này tương đối khớp.
Thêm một điểm nữa là Thược Lược Già Thú thiên phú phong, hỏa, lôi ba loại thuộc tính, còn đạo thạch này mặc dù nói là đạo nhưng cũng không toàn diện đồng đều, nồng đậm nhất là năm loại thuộc tính phong, hỏa, lôi, hủy diệt, phong hóa.
Tôn Kỳ cảm giác như Thược Lược Già Thú chính là phiên bản thu nhỏ, rút gọn của thứ này.
Hắn cũng không biết dùng từ gì để diễn tả chính xác, nên chỉ đành dùng đại từ nhân xưng chung chung.
Nếu như đây thật là trái tim, vậy chủ của trái tim này lớn bao nhiêu? chỉ sợ sẽ nằm vắt ngang qua Thần giới.
Quá đáng sợ! Đại Thế Giới mặc dù có chữ đại nhưng chỉ sợ không chứa được thứ này.
Thứ này rốt cuộc là gì? tồn tại ở đâu? vì sao lại bị Thập Dương Thần mang về? không trả lời được.
Vũ trụ còn quá nhiều điều thần bí.
Hắn thật mong suy đoán của mình là sai.
Nếu đúng vậy thì quá khiến người tuyệt vọng! thứ này có trái tim là đạo thạch, vậy thì sẽ mạnh mẽ bao nhiêu? Thập Dương Thần có thể móc xuống trái tim, thực lực sẽ là thế nào? mà Thập Dương Thần còn chưa phải đỉnh phong nhất tồn tại.
Thôi được rồi! không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau khổ.
Tôn Kỳ tiếp tục công việc.
Hỏa Hỏa cũng tranh thủ hấp thụ đại đạo, nó kết một loại ấn ký kỳ lạ, khi dòng khí đại đạo chảy qua, tất cả đều bị loại bỏ chỉ còn lại một sợi hỏa đạo, là thứ duy nhất nó hấp thụ.
Thời gian ba năm nữa trôi qua, đối với phàm nhân có thể là rất lâu, với Thần tộc chỉ như một cái chớp mắt.
Tôn Kỳ vẫn tại bên trong đạo thạch lặp lại công việc một cách nhàm chán.
Một ngày này, Tôn Kỳ như thường lệ cắt xuống đạo thạch, đột nhiên từ vết cắt rỉ ra dịch màu đen lấp lánh ánh kim.
Từng giọt dịch nhỏ tong tong xuống đất, Tôn Kỳ chưa kịp hiểu chuyện gì thì bãi dịch như có linh tính lan tới chỗ hắn.
Tôn Kỳ với nhiều năm kinh nghiệm đối phó với những thứ kỳ dị, nói cho hắn biết không được để thứ dịch này chạm vào người.
Tôn Kỳ tay kết ấn, hai tay chụm lại trước miệng, phun lửa.
Phù, phù, phù… lửa này không phải đạo hỏa, nhưng được đốt từ thần khí, hoàn toàn không tầm thường.
Khi ngọn lửa rơi vào hắc dịch lập tức bị nuốt chửng, hắc dịch có thêm vài điểm sáng lấp lánh.
Tôn Kỳ lùi lại, tay kết ấn ký, phong ấn lại thứ này nhưng khi hắc dịch chạm vào phong ấn, phong ấn tự tan rã, bị hấp thụ.
Tôn Kỳ nhíu mày, hắn không thử nữa, kinh nghiệm nói cho hắn biết thứ này không đơn giản.
“Hỏa Hỏa, ngươi có biết thứ này?”
Hỏa Hỏa bay qua bay lại nhìn ngắm, nói:
“Không chắc chắn! có biết nhưng mà quên rồi!”
“Biết nhưng lại quên?” Tôn Kỳ nhíu mày, đây là ý gì.
“Phải! sau khi bị cục đá kia va phải, rơi xuống chỗ này, ta rất nhiều thứ đã quên mất.
Khả năng trước khi rơi xuống đây, ta biết thứ này.” Hỏa Hỏa nhún vai nói.
“Vậy sao…” Tôn Kỳ lẩm bẩm, suy tư.
“Ngươi có thể đốt nó không?” Tôn Kỳ hỏi.
“Có thể!” Hỏa Hỏa dứt lời búng tay, phóng ra một đốm lửa nhỏ.
Xèo, xèo, xèo… hắc dịch quằn quại như sên phải muối, có chút tổn hại nhưng chưa lớn lắm.
Hắc dịch sau đó như biết sợ, tránh xa Hỏa Hỏa, lan tới Tôn Kỳ.
Cảm giác như Hỏa Hỏa là thiên địch còn Tôn Kỳ là thức ăn vậy.
Tất nhiên với tốc độ chậm như ốc sên, Tôn Kỳ không có cảm giác bị uy hiếp.
Mặc dù vậy nhưng bị thứ này bám theo khiến hắn khó chịu.
“Ngươi có thể hủy diệt nó!”
“Có thể! nhưng tốn rất nhiều sức, không đáng.
Đẳng cấp của nó không kém ta nhiều.” Hỏa Hỏa nhún vai nói.
Không thể phong ấn, không thể hủy, thôi đành để nó theo đuôi vậy.
Sợ là sợ nó biến tướng! với kinh nghiệm của hắn cứ sợ thứ gì thì thứ đó thành hiện thực.
“Hỏa Hỏa, ngươi canh chừng nó!” Tôn Kỳ nói.
Hỏa Hỏa chỉ tay vẽ một vòng tròn quanh hắc dịch, mỗi lần hắc dịch chạm vào vòng tròn đều bị đốt xèo, xèo… đau đớn co lại.
Tôn Kỳ yên tâm ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Hắn không thấy có vấn đề gì.
Không chỉ hắn phát hiện, mà có vị phong thần còn phát hiện trước hắn.
Nội bộ phong thần bắt đầu nhốn nháo, các học viên khác thì vẫn không biết gì, dù sao bọn họ cũng không cắt được đạo thạch.
“Các ngươi có đoán ra là thứ gì?”
Tất cả đều lắc đầu.
“Nhã Văn, ngươi có tìm được thông tin trong văn thư?”
“Không có! các loại tân văn, cổ văn từ thời Cổ Thần đến nay đều không có nhắc đến.”
“Đấu Chiến, Thập Dương Thần có tin tức? thứ này ngài ấy mang về, hẳn là biết gì đó.”
“Đã bắn tin nhưng chỉ sợ còn mất một đoạn thời gian.”
“Nghe nói Thập Dương Thần có một hóa thân bên cạnh Hàn phu tử, có thể trực tiếp liên hệ.”
“Nhưng Hàn phu tử đã lâu bế môn, không dễ gặp.”
“Hay là thử một lần xem sao? ta cứ có cảm giác bất an về thứ này.”
Đám Cổ Thần nghe nói đi gặp Hàn phu tử thì tự nhiên rùng mình, nhớ đến ngày xưa đi học, Hàn phu tử cầm thước… ư!!!!! nghĩ đến đây đã thấy sợ rồi.
Bọn họ ngay lập tức lắc đầu.
Hàn phu tử nghiêm khắc để lại nỗi ám ảnh trong lòng bọn họ, thà đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không nguyện gặp Hàn phu tử.
Nhìn thấy thái độ của đám Cổ Thần, một vị Tân Thần nói:
“Để ta đi!”
“Tốt!” đám Cổ Thần đồng loạt lên tiếng, giơ ngón tay cái chúc hắn may mắn.
Chưa bao giờ bọn họ lại đồng tình cao như vậy.
“Còn phía Thần Sứ thế nào?”
“Ta không tìm thấy ngài ấy, nghe nói mấy năm trước ngài ấy ra ngoài làm việc.”
“Chúng ta phong ấn đạo thạch, thế nào?”
“Có cần thiết như vậy không? hắc dịch kia chưa cho thấy là mối nguy.”
“Cẩn thận vẫn hơn, ta nghĩ nên làm chuẩn bị.”
“Ta lại thấy không cần quá mực cẩn thận, nên tranh thủ cho đám nhỏ nhiều hơn thời gian tham ngộ.
Chúng ta chỉ cần nghiêm ngặt giám sát là được.”
“Ta đồng ý với ý này!”
...
Tại trên một đỉnh vân sơn, có hai vị trưởng giả đang đánh cờ, một vị thiếu niên bên cạnh hầu.
“Thần Sứ tính toán thật diệu.”
“Cũng nhờ hai vị phối hợp.”
“Thần Sứ nói đùa, ta có làm gì được đâu.” Hàn phu tử mỉm cười hạ cờ.
Vị thiếu niên bên cạnh chắp tay hành lễ:
“Thập Dương có lỗi, không thể tiêu diệt, đánh phải nhờ vào Thần Sứ.”
“Không cần tự trách, Lục Dục Thiên Ma, một trong những cận thần đắc lực của Kẻ Phản Bội, sao có thể dễ tiêu diệt.”
Thần Sứ hạ xuống quân cờ, mỉm cười nói:
“Xem ra thời gian này phu tử rất chăm tập cờ.”
“Nhàn hạ không có việc gì.”
“Đã nghĩ thông sao?”
“Thời gian đúng là thần kỳ, có thể xóa nhòa rất nhiều thứ, những ganh tỵ khi xưa, nay đã không còn.
Thậm chí còn tiếc nuối, giá như năm xưa bỏ qua cái tôi bản thân, cùng hắn nghiên cứu học thuật… Haizzz… đạo hữu...”
“Phu tử có thể nghĩ thông, Thần tộc lại thêm một phần sức mạnh.” Thần Sứ mỉm cười.
Hàn phu tử cầm lên quân cờ, phân vân một chút mới hạ xuống.
“Ngài Tổng Lãnh từng hứa trợ Thảo thành Nhân Tổ, có thật không?”
“Tất nhiên! Ngài Tổng Lãnh không bao giờ nói suông.
Ngài Tổng Lãnh vẫn đang chờ Nhân Tổ xuất hiện, khi Thảo đứng trước mặt Ngài, Ngài tưởng mình đã tìm được nhưng hắn lại khiến Ngài thất vọng.”
“Vì sao Ngài Tổng Lãnh lại chờ Nhân Tổ? theo ý của Đấng Sáng Tạo sao?”
“Có lẽ! rất nhiều thứ không phải chúng ta có thể suy đoán.”
Thần Sứ sau đó nhìn trời cao, ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm:
“Nhân Tổ Hiện, Vạn Tổ Quỳ!”
Đây là câu Ngài Tổng Lãnh đã nói với hắn, sau khi gặp Thảo.
Hắn không hiểu vì sao Ngài Tổng Lãnh lại mong chờ nhiều như vậy vào Nhân Tổ.