Tôn Kỳ cầm hộp nhạc ngắm nghía, bên cạnh nút dây cót, còn có ba nút khác để tinh chỉnh nhạc.
Hắn không phải là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nhưng âm sắc lỗi làm hắn chói tai, hắn muốn sửa lại chiếc hộp.
Hắn không hiểu cấu tạo của chiếc hộp nên không biết lỗi sai ở đâu.
Không sao!
Hắn dùng thần ý quét chiếc hộp, chỉ cần nhìn thấu chiếc hộp là sẽ rõ.
Không qua được!
Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên, lại đổi dùng thần thức.
Vẫn không được!
Chiếc hộp này được cấu tạo từ một loại gỗ đặc biệt có thể ngăn cản mọi sự thăm dò.
Tôn Kỳ lật trái lật phải, phát hiện các khớp nối cực kỳ khít, không có chốt mở, điều đó cho thấy Thảo đặt không ít công sức vào chiếc hộp.
Tôn Kỳ lúc này trong đầu gợi lên nhiều suy nghĩ, phải chăng trong chiếc hộp này giấu chính là bí mật của Thảo.
Tôn Kỳ giơ tay muốn đập nát nhưng một thoáng suy nghĩ lại thôi.
Hắn tin với trí tuệ của Thảo hẳn là đoán ra tình huống này, nếu hắn là Thảo, hắn sẽ chế tạo cơ quan tự hủy, chôn giấu đi bí mật mãi mãi.
Nếu muốn biết trong hộp giấu thứ gì chỉ có thể từ nốt nhạc lỗi phá giải.
Nói về âm luật, không dám nói là tông sư nhưng hắn cũng có một rừng kinh nghiệm, thông hiểu rất nhiều loại nhạc cụ.
Hắn bắt đầu dùng ba nút vặn chỉnh lại chiếc hộp, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, coi như là một lần đối đầu nho nhỏ giữa hắn và Thảo.
Một giờ… hai giờ… một ngày… một tháng… Tôn Kỳ muốn điên hết cả đầu, vò đầu bứt tai.
Ba tháng này hắn ngồi bất động nghiên cứu hộp nhạc, tóc như ổ quạ, quần áo xộc xệch nhưng chẳng có chút kết quả, hắn đã tham khảo qua tất cả nhưng nhạc phổ, văn thơ, tác phẩm của Thảo để tìm manh mối.
Kết quả thu được chỉ là con số không to đùng.
Thảo thật quá đáng! có còn là người nữa không?! hắn mắng trong lòng.
Khoan đã! Người?!!
Thảo là Nhân tộc, hắn để lại bí mật chắc chắn sẽ không muốn rơi vào tay Thần tộc, hắn sẽ để lại cho Nhân tộc.
Vậy phá điểm chính là thứ nhạc Nhân tộc có mà Thần tộc không có.
Tôn Kỳ cảm giác mình đã đến rất gần đích.
Hắn lên dây cót nghe lại một lần nữa, một lần nữa rồi lại một lần nữa…
Bài nhạc này… hình như hắn biết… là một bài đồng dao.
Tôn Kỳ nhớ lại tuổi thơ khi còn là một cậu nhóc, sống cùng cha mẹ tại bình nguyên, nhớ những đêm gió lạnh, rúc trong lòng mẹ, nghe mẹ hát.
Tôn Kỳ một lần nữa vặn dây cót.
Tinh… tinh… tinh… hắn bắt đầu lẩm nhẩm theo điệu nhạc.
“Một bầy trẻ nhỏ.
Bịt mắt bắt dê.
Dê vấp bờ hè.
Ngã kềnh bốn vó.
Mọi người cười rộ.
Cố đuổi vòng quanh.
Dê chạy thật nhanh.
Túm ngay một chú.” (bài đồng dao Bịt mắt bắt dê.)
Tôn Kỳ vừa hát, khóe mắt cay cay, nhớ về hơi ấm cha mẹ.
Theo điệu nhạc bài đồng dao hắn vặn chỉnh lại hộp nhạc, khi các nốt vào đúng nhịp thì tách! bệ hộp nhạc đẩy ra một cái ngăn nhỏ.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng rực, quả nhiên là như vậy.
Hắn còn nhớ trước đây trong cổ thư của Ma tộc có đọc được thông tin về một tên Nhân tộc kiệt xuất bị Thần tộc mang đi, tên Nhân tộc này hẳn là Thảo.
Cũng chứng minh Thảo chính là xuất phát từ Bình Nguyên, vì Nhân tộc có văn minh chỉ có ở Bình Nguyên và Phàm giới, nếu ở Phàm giới, Ma tộc là không thể nào biết được.
Ma tộc chỉ cần tiến vào Thần giới sẽ ngay lập tức bị phát hiện, chứ đừng nói đến vào tận Phàm giới dưới chân lục đảo trùng thiên.
Thảo và hắn đồng xuất Bình Nguyên, thật không ngờ mà.
Xem ra Thảo trong lòng vẫn không quên nơi sinh ra, bài đồng dao khắc sâu vào tim, trùng hợp hắn cũng là như vậy.
Tôn Kỳ xem xét ngăn nhỏ, bên trong có 149 hạt gạo, trên mỗi hạt gạo được đánh số và có một chữ.
Tôn Kỳ nhíu mày, lại một câu đố nữa sao?
— QUẢNG CÁO —
Hắn phất tay, 149 hạt gạo bay lên lơ lửng giữa không trung xếp thành mặt vuông.
149 chữ này hẳn là di ngôn của Thảo nhưng làm sao để có thể sắp xếp 149 chữ này thành một bài có nghĩa? phải tính tới cả trường hợp lặp lại chữ.
Vậy thì sẽ có vô số khả năng.
Không biết quy luật là không thể nào giải được.
Tôn Kỳ vò đầu, Thảo, ông lại chơi trò gì nữa đây?!
Gợi ý? gợi ý ở đâu?
Tôn Kỳ lại bắt đầu lục tung mọi thứ tìm manh mối, vắt óc suy nghĩ Thảo thích cái gì, làm cái gì, tính cách gì… thật là nhức đầu.
Những hạt gạo này được đánh số, hẳn là một công trình nào đó liên quan đến số học, công trình dãy số nổi tiếng nhất của Thảo là dãy phi bô, khi Tôn Kỳ thử qua thì không đúng.
Sau đó hắn phát hiện Thảo nghiên cứu khá sâu về tỉ số giữa chu vi với đường kính của một đường tròn.
Thảo gọi là số pi, là một số có phần thập phân vô tận.
Thảo đã tính ra số pi với 1000 chữ số thập phân.
Thật sự là đáng nể.
Tôn Kỳ bắt đầu đối chiếu giữa số pi và hạt gạo thì phát hiện tạo thành được câu có nghĩa.
Số pi chính là chìa khóa giải mã.
Nhưng biết là một chuyện, giải cũng không dễ.
Ví dụ số 137, nó có thể ám chỉ hạt gạo số 1, số 3 và số 7.
Cũng có thể là hạt gạo số 1 và số 37.
Hoặc hạt gạo số 13 và số 7.
Với 1000 chữ số thập phân và 149 hạt gạo, có thể tạo ra cực nhiều biến thể.
Lại thêm một tháng, hắn cuối cùng cũng giải xong 149 hạt gạo.
Đây vừa là di thư vừa là nhật ký của Thảo.
“Chào người lạ!
Ngươi có thể là Nhân tộc cũng có thể là Thần tộc.
Ta để lại thứ này cho Nhân tộc nhưng nếu ngươi là Thần tộc thì...!cũng không sao.
Ta đã chết, Thần tộc biết còn liên quan gì đến ta đâu.
Ngươi muốn cái gì?
Ta chỉ có một căn nhà nhỏ, một gốc cây, ba tấc ruộng, bốn mét ao vuông.
Để ngươi thất vọng rồi!
Hay là nghe ta nói về chính mình đi.
Thành tựu lớn nhất của ta là sáng tạo ra Tân ngữ.
Ngươi nghĩ là ta tốt bụng sao? sai rồi! mục đích của ta chính là muốn gieo xuống cỏ dại trong lòng thần tộc…”
Đọc tới đây Tôn Kỳ dừng lại suy tư, vì sao Thảo lại nói như vậy? chợt ánh hắn lóe sáng, hắn hiểu được.
Trí Tuyệt Thiên Hạ không hổ là Trí Tuyệt Thiên Hạ.
Nên nhớ ngôn ngữ cơ bản của Thần tộc là đạo ngữ.
Đạo ngữ một chữ ẩn chứa ngàn vạn thông tin, đạo ngữ không có nói dối vì đạo là duy nhất, không thể ngụy tạo, che giấu.
Hàn ngữ là sự đơn giản hóa của đạo ngữ, mặc dù không tuyệt đối như đạo ngữ nhưng cũng được tám chín phần bản sắc.
Bởi vậy trước thời đại Tân Thần, Thần tộc đối xử với nhau rất chân thành.
Nhưng khi Tân ngữ xuất hiện, mọi thứ đã khác.
Tân ngữ là chữ tượng thanh, ghi lại cách phát âm.
Vì vậy, đối với Tân ngữ, nghe được thì nói được, nói được thì viết được, viết được thì đọc được, đọc được thì nghe được.
So với Hàn ngữ, Tân ngữ dễ học hơn gấp nhiều lần.
Nhưng Tân ngữ có một khuyết điểm hoặc cũng có thể không phải khuyết điểm, đó là không bị ràng buộc.
Người dùng Tân ngữ có thể thoải mái nói dối, chứng gian, khoác lác, bịa đặt, vu cáo… chuyện này nhất thời sẽ không có vấn đề nhưng lâu dần sẽ khiến Thần tộc dần biến chất.
Chiêu này của Thảo thật quá độc, là âm mưu cũng là dương mưu.
Thần tộc không thể không dùng Tân ngữ.
Tiếp tục di thư:
“Ta từng một lần gặp Tổng Lãnh Thiên Thần, ngài ấy khiến ta tuyệt vọng.
Ta từng có ý định giúp Nhân tộc quật khởi, chân chính trở thành đại tộc mà không phải sống dưới chân kẻ khác.
Ta gặp qua Hàn Thuyên, Thập Dương… bọn chúng mạnh nhưng ta tự tin vẫn có thể đấu trí được nhưng mà… ngài ấy… thật quá đáng sợ! chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Ngươi có biết câu đầu tiên ngài ấy nói với ta là gì không?
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi có muốn trở thành Nhân Tổ.”
Ta nghe xong mà chết cứng tại chỗ.”
Tôn Kỳ đọc đến đây cũng không khỏi lạnh sống lưng, trái tim loạn nhịp, đập một cái rồi dừng rất lâu rồi mới đập tiếp một cái thật mạnh.
Nhân Tổ!
Tổng Lãnh Thiên Thần đề nghị Thảo thành Nhân Tổ.
Kết quả thì đã biết, Thảo không đồng ý, nhưng vì sao?
“Hẳn là ngươi biết ta từ chối.
Vì sao ư? vì sợ!
Ta nghi ngờ đây là Tổng Lãnh Thiên Thần thử mình, nếu gật đầu sẽ bị giết ngay lập tức.
Chưởng quản Thần tộc sao có thể giúp kẻ có thể trở thành địch thủ chứ!
Ta sau đó càng thêm thu liễm, dù bị Hàn Thuyên chèn ép đủ kiểu, ta vẫn mỉm cười cho qua, không tranh miệng lưỡi với hắn nữa.
Hàn Thuyên, kẻ này thật thú vị.
Vừa là địch thủ vừa là tri kỷ.
Hiểu hắn chỉ có ta, hiểu ta chỉ có hắn.
Nếu cả hai có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện chính là niềm vui sướng nhất đời này.
Chuyện đời này ta không làm được, ta hy vọng thế hệ sau có thể thừa kế.
Ta đã truyền xuống một bộ khẩu quyết cho một tên nông dân, hy vọng hắn có thể truyền bá rộng rãi, đặt nền móng vững chắc cho Nhân tộc quật khởi.”
Đến đây, Tôn Kỳ có thể khẳng định một chuyện, Thảo không có hậu nhân đúng như Hàn Thuyên từng nói, có lẽ cũng vì sợ.
Thảo sau đó còn làm rất nhiều chuyện, mục đích là gieo xuống hạt giống và cỏ dại, nếu cho Thảo có tuổi thọ nhiều như Thần tộc, chỉ sợ hắn đã làm nên gì đó.
Đáng tiếc! tuổi thọ hắn quá ngắn, chỉ có 500 năm.
Thảo dù có thông minh tuyệt đỉnh thế nào cũng không thể lường hết tương lai.
Hạt giống hắn gieo vào Nhân tộc không được chăm sóc dần trở nên tàn lụi, đến thời Uyển thì bị Tôn Kỳ đánh gãy hoàn toàn, thay vào một cái khác.
Cỏ dại thì phát triển quá chậm, từ thời Thảo đến nay đã qua 7 triệu năm, Thần tộc không có nhiều biến xấu, biết tận dụng triệt để đặc điểm Tân ngữ nhất có lẽ là Tôn Kỳ, lừa gạt, nói dối, vu cáo, nịnh hót… hắn dùng thành thục.
Nói đến đây thì phải cảm ơn Thảo, nếu không có Tân ngữ, hắn rất bó tay bó chân.
Tôn Kỳ đọc xong di thư, hít một hơi sâu, hắn cần bình tĩnh lại, có quá nhiều thông tin hắn phải tiêu hóa.
Nhưng phải khẳng định một điều: Thảo đúng là Trí Tuyệt Thiên Hạ.
Tính toán thật độc ác, âm mưu cũng là dương mưu.
Tôn Kỳ ngay sau đó cầm chiếc hộp nhạc trở về, hắn phải lập tức thông báo chuyện này cho...!Hàn Thuyên.
Đúng vậy! phải nói cho Hàn Thuyên biết.
Thảo a! ngươi tuy tài giỏi, úp xuống nhiều lá bài nhưng chẳng giúp gì được cho ta.
Nên ta phải bán ngươi!
Lần trước bán Uyên không được, lần này bán Thảo không tin không bán được giá cao.
Tôn Kỳ trở lại trong mật phòng, kích hoạt ấn ký trên tay.
Từ ấn ký bắn ra một chùm sáng, ảo hóa thành một hình người đang ngồi đọc sách.
“Có chuyện gì sao?” Hàn Thuyên hỏi.
Tôn Kỳ lập tức chắp tay hành lễ, sau đó kể lại sự việc, tất nhiên bỏ qua chuyện bài đồng dao, đặc biệt nói đến tác hại của Tân ngữ.
Sau khi kể xong, hắn trịnh trọng nói:
“Thưa thầy, âm mưu của Thảo đã quá rõ ràng, không biết hắn còn ẩn giấu cái gì lá bài, chúng ta cần phải ra tay diệt Cỏ tận gốc.”
Hàn Thuyên chỉ nhẹ gật đầu, không làm ra cái gì biểu cảm:
“Những chuyện này ta đều sáng tỏ.”
Tôn Kỳ trợn mắt.
Hàn Thuyên giải thích:
“Ban đầu khi biết, ta đã cố gắng hạn chế Tân ngữ, nhưng mà Tân ngữ phát triển như vũ bão không thể ngăn cản, rất nhiều người được lợi, nên bọn họ cho rằng ta ghen tị Tân ngữ.
Để giảm bớt ảnh hưởng của Tân ngữ, ta đã ban hành các loại luật pháp, nghi thức, lễ nghi, quy phạm đạo đức… do Pháp Gia nghiêm khắc chấp chưởng, mọi người lại cho rằng ta cổ hủ, khó tính, khắp nơi chèn ép Thảo.
— QUẢNG CÁO —
Trước rất nhiều xì xầm sau lưng, ta quyết định rút lui.”
Nói đến đây Hàn Thuyên lắc đầu cười nhẹ, khen:
“Trí Tuyệt Thiên Hạ, âm mưu cũng là dương mưu, biết mà không tránh được.
Hắn nói không sai chỉ ta hiểu hắn, chỉ hắn hiểu ta.
Giá như có thể một lần cùng ngồi xuống nói chuyện.”
Tôn Kỳ cảm thấy Hàn Thuyên cảm khái có thể là thật.
Hắn hỏi sang vấn đề khác:
“Ngài Tổng Lãnh muốn trợ Thảo thành Nhân Tổ có thật không?”
Hàn Thuyên không do dự gật đầu.
Nhưng mà Tôn Kỳ không tin, hắn cũng giống như Thảo không tin Thần tộc sẽ làm như vậy.
“Nhân tộc thế nhưng có thể trở thành địch thủ của chúng ta, ngài Tổng Lãnh vì sao lại muốn trợ Thảo thành Nhân Tổ?”
Hàn Thuyên lắc đầu:
“Ta không biết.
Ngươi có thể hỏi thử ngài Tổng Lãnh.” Câu này nửa thật nửa đùa.
Tôn Kỳ rùng mình, có cho điểm hắn cũng không dám.
“Thầy nói đùa, học trò sao dám!” hắn gãi đầu cười bối rối.
“Thưa thầy, thầy nói nhà Thảo có thể có gợi ý về công pháp hợp nhất nhưng mà học trò kiếm mãi vẫn không có.
Mong thầy chỉ bảo.”
“Không phải ta nói rồi sao?”
“A!” Tôn Kỳ không hiểu.
“Có thể có!”
Tôn Kỳ triệt để chịu thua luôn rồi!
Hắn tiếp tục hỏi:
“Thưa thầy, cây Lệ Chi có tác dụng gì?”
Trong di thư của Thảo có nói: “Ta chỉ có một căn nhà nhỏ, một gốc cây, ba tấc ruộng, bốn mét ao.”
Thảo có một vườn cây nhưng lại chú ý nói đến một gốc cây, không phải quá rõ rồi sao?!! gốc cây này không đơn giản.
Hàn Thuyên trả lời:
“Trái Lệ Chi có thể giúp ngươi thanh minh sáng suốt, rất nhiều chuyện không thông sẽ thông.”
Nhiều người có thể không biết tác dụng trái Lệ Chi nhưng Hàn Thuyên hiểu rõ.
“Thưa thầy, vì sao không ai dùng?” Tôn Kỳ không cho rằng hắn là người đầu tiên vào được, rất nhiều người có đủ quyền hạn vào trong.
“Có người từng dùng.” Hàn Thuyên gật đầu nói.
“Khi dùng sẽ sinh ra thiện cảm với Nhân tộc, đây lại là dương mưu cũng là âm mưu khác của Thảo, rất cao minh.
Nên ta cấm dùng.”
Thì ra là vậy, Tôn Kỳ tiếc hùi hụi, nếu như có thể dùng thật tốt biết bao.
“Nếu muốn, ngươi có thể dùng.” Hàn Thuyên nói.
Tôn Kỳ kinh ngạc, sờ trán không hiểu vì sao.
Hàn Thuyên giải thích:
“Thời đại biến thiên, rất nhiều thứ có thể sẽ biến mất, ngươi có duyên với Nhân tộc vậy thì trở thành thần bảo hộ của bọn họ đi, giữ lại cho Nhân tộc hỏa chủng, dù sao bọn họ với chúng ta cũng có thể xưng huynh đệ.”.