Chương 115: Canh thuốc này có độc! (1)
"Ta tạm thời không dự định phong tỏa Thiên Tai."
Chu Nguyên Chính trầm giọng mở miệng.
Nghe vậy.
Đông Phương Chiếu nhướng mày, nhìn về phía đối phương có chút không giải thích được: "Thiên Tai không phong tỏa, nếu như trưởng thành, ai có thể khống hành, trong Đại Tần cũng có vài con Thiên Tai ở thời kỳ trưởng thành, ông hẳn là rất rõ ràng mới phải."
"Đều nói Thiên Tai không thể diệt, nhưng ta không tin, thế gian không tồn tại đồ vật không thể hủy diệt, nếu như không thể hủy diệt, vậy chỉ có thể nói rõ thực lực của chúng ta không đủ."
"Ông có ý gì?"
"Rất đơn giản, lúc chúng ta phát hiện mấy con Thiên Tai kia, đều đã là thời kỳ trưởng thành, Trấn Ma ti vài lần ra tay đều không có cách nào tiêu diệt những con Thiên Tai đó, cho nên mới cho rằng Thiên Tai không thể hủy diệt."
Chu Nguyên Chính khí thế dâng trào, âm thanh dường như chuông đỏ.
"Nhưng theo ta thấy, Thiên Tai ở thời kỳ trưởng thành không thể hủy diệt, rất có khả năng là thực lực của chúng ta không đủ, bây giờ có một con Thiên Tai ở thời kỳ ấu sinh xuất hiện, đối với chúng ta mà nói chính là một cơ hội.
Chỉ cần có thể tiêu diệt con Thiên Tai ở thời kỳ ấu sinh, như vậy có thể phá vỡ truyền thuyết Thiên Tai không thể diệt.
Như vậy, các Thiên Tai khác trong Đại Tần, chúng ta tính là hiện tại không thể đối phó, trong lòng cũng có thể hiểu rõ."
Nghe nói như thế.
Thần sắc Đông Phương Chiếu thay đổi liên tục, ông xem như là rõ ràng suy nghĩ của Chu Nguyên Chính.
Quả thật, Thiên Tai bất tử bất diệt, là một ngọn núi lớn đặt ở trên đầu của Trấn Ma ti.
So sánh ra.
Các yêu tà khác tuy rằng có thực lực rất mạnh, nhưng Trấn Ma ti vẫn có thể giết, khác nhau ở chỗ giá phải trả cao hay thấp mà thôi.
"Bây giờ tai họa yêu tà các nơi chưa hoàn toàn bình định, Trấn Ma ti ở thủ đô bên này, người có thể ra tay chỉ có ông và ta, Trấn Ma ti các nơi còn lại, phỏng chừng có thể điều động lực lượng càng ít càng thêm ít.
Nếu như ông chuẩn bị ra tay với con Thiên Tai kia, cần một chút thời gian chuẩn bị."
Đông Phương Chiếu sắc mặt trầm ngâm.
Chu Nguyên Chính lắc đầu: "Không cần vận dụng các lực lượng khác, một con Thiên Tai ở thời kỳ ấu sinh, bản thân ta tự mình trực tiếp đi qua là có thể, nếu như có thể thành công thì tốt, không thể thành công cũng chỉ có thể tạm thời phong tỏa khu vực đó.
Thực lực của ta ông hẳn là rõ ràng, nếu như ta làm không được, liên hợp các Trấn Thủ sứ khác, xác suất có thể thành công cũng không cao.
Lần này ta đi, không cầu thật sự tiêu diệt Thiên Tai, chỉ cần có thể thử ra cực hạn của nó là được."
"Tốt!"
Đông Phương Chiếu gật đầu.
Ông đã nhìn ra được, Chu Nguyên Chính đã làm tốt chuẩn bị.
Đều là trấn thủ, bản thân ông không có khả năng tác động tư tưởng của đối phương.
Lúc này.
Chu Nguyên Chính chăm chú quan sát Đông Phương Chiếu một chút, cũng có chút thân thiết: "Thế nào, còn có thể áp chế được chứ?"
"Tạm thời không thành vấn đề."
Đông Phương Chiếu lắc đầu, thản nhiên cười nói.
"Ta bây giờ còn có thể chiến, thật đến thời điểm không thể chiến rồi nói sau."
"Như vậy tốt nhất, Trấn Ma ti hiện tại không chịu nổi tổn thất quá lớn."
Chu Nguyên Chính thở phào nhẹ nhõm.
Đông Phương Chiếu nói: "Chúng ta nếu như không còn, tự nhiên sẽ có người sau thay thế, không nên cho rằng Đại Tần không thể mất một ai, trên thực tế trước khi ông và ta xuất hiện, mặc cho yêu tà hoành hành như thế nào, Đại Tần vẫn sừng sững bất động.
Có đôi khi, ông tạo áp lực cho mình quá lớn, thật ra không cần thiết."
"Có thể là ta suy nghĩ nhiều."
Chu Nguyên Chính cũng không phản bác, chỉ là cười tự giễu.
Hai người lại là nói chuyện hồi lâu.
Cuối cùng.
Chu Nguyên Chính đứng dậy rời đi, trong mật thất chỉ còn lại một mình Đông Phương Chiếu, tình cảnh nhất thời lâm vào vắng vẻ.
"Ài..."
Một tiếng thở dài thật dài, rõ ràng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bên kia.
Thẩm Trường Thanh sau khi trở về từ đại điện nghị sự, đều ở trong tiểu viện của mình, không ngừng nghiên cứu Bách Chiến đao pháp, cùng với tu luyện Thiên La Đạp Cương bộ cùng với Thiết Sa chưởng một chút.
Trong các môn võ học bây giờ, chỉ có ba môn này là không có cách nào dùng giá trị giết chóc nâng cao.
Cho nên.
Tu luyện trong ngày thường của hắn, chính là với ba môn võ học này là chính.
Đêm mưa lất phất, khiến cho sắc trời vốn âm u, lại u ám vài phần.
Mưa đêm rơi xuống đường mòn trong núi hoang, có một cái viện tọa lạc ở nơi nào, đèn đuốc sáng trưng.
Cốc cốc!
Cửa viện được gõ vang.
Hai ba hơi thở sau, cửa viện đóng chặt d62n mở, một người mặc trang phục thư sinh, lẳng lặng nhìn người đến.
"Tiểu sinh Mạc Tử Tấn, không biết các hạ xưng hô như thế nào?"
"Vĩnh Sinh Minh Dương Công, bái kiến Mạc tiên sinh!"
Nhìn người trước mặt, Dương Công khách khí chắp tay, thần sắc tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng trong mắt có thể thấy được thần sắc khẩn trương.
Gã biết rõ.
Đồ vật trước mắt, rốt cuộc là lai lịch gì.
Mặc dù bản thân là người của Vĩnh Sinh Minh, thế nhưng đối mặt một con Thiên Tai thời kỳ ấu sinh, cũng không dám có bất luận khinh thường.
Nghe nói mấy chữ Vĩnh Sinh Minh, thần sắc của Mạc Tử Tấn không có biến động quá lớn.
"Bên ngoài trời mưa, Dương huynh không bằng tiến vào ngồi một chút đi."
Nói xong, hắn xoay người lại đi vào bên trong.
Đứng ở bên ngoài viện, thần sắc của Dương Công có chút chần chờ.
Gã biết rõ, sân nhà của Thiên Tai, chính là phạm vi của cái viện trước mắt.
Bản thân chỉ cần không đi vào, con Thiên Tai này liền không làm gì được mình.
Nhưng đồng dạng.
Nếu như bản thân mình đi vào, nói không chừng sẽ có phiền toái rất lớn.
Đem bản thân mình đặt vào hiểm địa, trong lòng Dương Công không muốn.
Nhưng mà nhận được mệnh lệnh của Vĩnh Sinh Minh, gã lại không có biện pháp từ chối.
Phản bội Nhân tộc, đầu hàng vào yêu tà, bản thân chính là đoạn tuyệt đường lui của mình, nếu như lại bị Vĩnh Sinh Minh vứt bỏ, như vậy mặc kệ là Nhân tộc hay là yêu tà, đều không có chỗ cho gã dung thân.
Tới lúc đó.
Chính là một con đường chết thật sự.
Suy nghĩ nghĩ đây, Dương Công chần chờ một chút, đến cuối cùng cất bước chân đi vào.
"Thiên Tai tuy rằng hung hiểm, nhưng chỉ là một con Thiên Tai thời kỳ ấu sinh, thật sự động tay, nó chưa chắc có thể làm gì được mình, nói nữa, không làm nó tức giận, tin tưởng sẽ không có vấn đề lớn."
Làm ra quyết định.
Tâm trạng căng thẳng của gã, cũng hơi thả lỏng xuống một chút.
Lúc Dương Công đi vào viện, cửa viện vốn mở rộng, tự động đóng lại.
Âm thanh đóng cửa ầm ầm, khiến trái tim của gã lại đập nhanh kịch liệt.
Đi vào đại đường.
Dương Công nhất thời liền cảm thấy có mùi mực nồng nặc, hỗn loạn mùi vị gay mũi của thảo dược đập vào mặt mà đến, khiến gã nhướng mày theo bản năng.