Chương 116: Canh thuốc này có độc! (2)
Nhìn hoàn cảnh bên trong, thật ra không khác biệt với nhà của người bình thường.
"Dương huynh mời ngồi."
Trên mặt Mạc Tử Tấn có nụ cười ôn hòa.
Dương Công chỉ có thể ngồi xuống, sau đó khẩn cấp mở miệng: "Tại hạ lần này đến đây, chính là có một việc muốn thảo luận cùng Mạc tiên sinh."
"Thảo luận với ta?"
Mạc Tử Tấn hiện ra thần sắc kinh ngạc, trên mặt có chút không giải thích được.
"Tiểu sinh cùng Dương huynh chưa từng gặp mặt, không biết Dương huynh tìm tiểu sinh là muốn nói cái gì?"
"Mạc tiên sinh có từng nghe nói đến Vĩnh Sinh Minh chưa?"
"Nguyện nghe rõ ràng."
"Vĩnh Sinh Minh chính là thế lực do bộ tộc yêu tà sáng tạo, thế lực bao trùm thiên hạ, không chỉ có là Đại Tần lúc này, lần này tại hạ đến, mục đích chủ yếu cũng là vì mời Mạc tiên sinh gia nhập Vĩnh Sinh Minh ta."
Dương Công nghiêm túc nói.
Người ở bên ngoài xem ra.
Hai chữ yêu tà là xưng hô miệt thị đối với yêu tà, thật ra không phải là như vậy.
Bởi vì hai chữ yêu tà, không phải từ trong miệng Nhân tộc truyền ra, mà là từ Vĩnh Sinh Minh truyền ra.
Cho nên, lúc gã nói đến hai chữ yêu tà, sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.
Bên kia.
Nụ cười ôn hòa trên mặt Mạc Tử Tấn, có vẻ như trở nên có chút cứng ngắc.
Hắn không có đồng ý, cũng không có phản đối, dường như lổ tai không nghe được.
"Ban đêm ướt mưa dễ cảm lạnh, tiểu sinh đi lấy một vài thứ làm ấm thân thể cho Dương huynh."
Nói xong.
Mạc Tử Tấn liền xoay người rời đi.
Dương Công mân mê cái miệng, muốn gọi đối phương, vậy mà đã không còn kịp rồi.
Ngồi ở bên trong đại đường, gã nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh nến dưới sự ảnh hưởng của không khí lưu động, trở nên chập chờn, cái bóng lắc lư khiến gã cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Hít sâu mấy hơi thở.
Ổn định lại nội tâm bất an của mình.
"Nhiệm vụ lần này, quả nhiên là không có đơn giản như vậy."
Trong lòng Dương Công thầm than.
Nhiệm vụ tuy rằng không đơn giản, nhưng nếu như có thể hoàn thành, bản thân có thể đạt được không ít chổ tốt.
Không nói cái khác.
Ban thưởng của Vĩnh Sinh Minh bên kia, khẳng định là phong phú.
Khi đó, nói không chừng có thể khiến bản thân mình trực tiếp đột phá đến cảnh giới có thể so với tông sư.
Nghĩ tới đây, tinh thần của Dương Công cũng là thoáng cái được nâng cao.
Trong Vĩnh Sinh Minh cường giả đông đảo, yêu nhân như gã hiện tại có thể so với cảnh giới Tiên Thiên, không nói không lên được mặt bàn, nhưng địa vị cũng không phải rất cao.
Thế nhưng.
Chỉ cần có thể lại đột phá.
Như vậy trong Vĩnh Sinh Minh, cũng xem như một cường giả.
Đúng lúc này.
Trong tay Mạc Tử Tấn bưng một cái chén, từ bên ngoài đi đến.
"Dương huynh, đây là canh thuốc được tiểu sinh tốn rất nhiều năm, tỉ mỉ nghiên cứu ra, bổ dưỡng nhất đối với thân thể, huynh có thể thừa dịp nóng uống một chút."
"..."
Dương Công nhìn canh thuốc đen nhớt nhớt nhầy nhụa trước mặt, một mùi vị tanh tưởi gay mũi, làm cho người ta hầu như muốn nôn.
Món canh thuốc này nếu như nói không có vấn đề, gã tuyệt đối sẽ đem đầu của mình cắt xuống.
Tình cảnh trong lúc nhất thời, lâm vào giằng co.
Nửa ngày.
Nụ cười cứng ngắc trên mặt của Mạc Tử Tấn, cũng thu hồi vài phần, hình như trở nên âm trầm hơn.
"Làm sao, Dương huynh chẳng lẽ là không tin tưởng tiểu sinh?"
"Mạc tiên sinh hiểu lầm."
Dương Công đưa tay tiếp nhận cái chén, mùi vị tanh tưởi nồng nặc hơn vài phần, khiến yết hầu của gã nhịn không được mà cuộn lên.
Bản thân từ khi vào Vĩnh Sinh Minh, nghiêm ngặt mà nói, đã không tính là Nhân tộc bình thường.
Ngay cả trong chén chính là một chén canh độc, đối với gã mà nói, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Dù sao độc dược dù độc, cũng không có khả năng độc được yêu tà.
Qua nhiều năm như vậy.
Dương Công chưa từng có nghe nói qua, có con yêu tà nào bị độc chết.
Cho nên gã không sợ trong chén có độc, chỉ là mùi vị thật sự là làm cho người ta khó có thể nuốt xuống.
Rất không muốn uống.
Nhưng dưới ánh mắt của Mạc Tử Tấn, Dương Công rõ ràng bản thân mình không có cách nào cự tuyệt.
Nếu như cự tuyệt.
Kế hoạch lần này muốn mời đối phương gia nhập Vĩnh Sinh Minh, nói không chừng sẽ tuyên bố kết thúc.
Vì đại nghiệp, coi như là đồ vật trước mắt lại khó uống, vậy cũng phải uống xuống i.
Thầm nói một tiếng.
Dương Công âm thầm hung ác, trực tiếp hé miệng đổ hết đồ vật trong chén vào miệng.
Uống xong canh thuốc đen nhớt, lại không có tanh tưởi trong tưởng tượng, trái lại có mùi thơm ngát.
Mạnh mẽ tương phản.
Khiến gã nhịn không được mà chép miệng.
"Ngon lắm!"
Đạt được khen ngợi, nụ cười trên mặt Mạc Tử Tấn càng xán lạn, hắn đưa tay tiếp nhận cái chén.
"Dương huynh quả nhiên là có thưởng thức."
"Đương nhiên... Nôn!"
Dương Công đầu tiên là cười, đang muốn nói cái gì, canh thuốc vừa vào bụng như thuốc nổ nổ tung trong bụng, khiến sắc mặt gã nhất thời vặn vẹo, ngồi ở trên vị trí khom lưng nôn mửa.
Máu đen, hòa lẫn với đồ vật không biết tên phun ra, mùi tanh hôi lập tức khuếch tán.
"Cái này, canh thuốc này, canh thuốc có độc..."
Dương Công từ cái ghế ngã xuống, cuộn mình té ngã xuống đất, trên mặt phát xanh vặn vẹo cùng nhau.
Có độc!
Canh thuốc thật sự có độc!
Chỉ là gã không nghĩ tới chính là, độc tính của canh thuốc mạnh mẽ tới mức, có thể làm cho bản thân trúng độc.
Bên kia.
Sắc mặt của Mạc Tử Tấn đã đổi thành phẫn nộ.
"Đây là phương thuốc tiểu sinh khổ tâm nghiên cứu mấy năm mới cho ra, lại sao có thể có độc, ngươi vũ nhục ta như vậy, thật sự là đáng chết!"
Lúc nói, sắc mặt của hắn cũng trở nên vặn vẹo.
Trong nháy mắt.
Ánh nến trong đại đường kịch liệt lắc lư, đại đường vốn sáng rực, đã trở nên âm u rất nhiều.
Ngay sau đó.
Liền thấy nhãn cầu của Mạc Tử Tấn rơi xuống, trong viền mắt có máu đen chảy ra, miệng rách tới bên tai, máu không ngừng từ vết rách chảy xuống.
Hắn lúc này, hoàn toàn đã không có khí chất nho nhã của người đọc sách.
"Ngươi dám nói xấu ta, ta ăn ngươi!"
Nhìn Mạc Tử Tấn cúi thân xuống, ánh mắt của Dương Công lộ ra vẻ kinh hãi.
Gã muốn phản kháng.
Thế nhưng thân trúng kịch độc, căn bản là không có cách nào nhúc nhích.
Chỉ có thể là mở mắt trừng trừng nhìn đối phương cúi thân xuống, từng chút tới gần bản thân mình.
Rẹt...
Cánh tay xé rách, đau đớn khiến Dương Công phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"A!"
Một tay cầm lấy cánh tay chảy máu đầm đìa nhét vào trong miệng, Mạc Tử Tấn nhai hai ba cái liền ăn sạch sẽ, sau đó dùng viền mắt đen, nhìn về phía một phần khác của Dương Công.
Ánh nến của đại đường, đột nhiên tắt hết.
Trên bầu trời buổi tối có sấm sét lóe ra, nương theo mưa to rơi xuống tầm tả.
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang lên bên trong đại đường.
Sau đó tiếng kêu thảm thiết thê lương dần dần nhỏ xuống, cuối cùng hoàn toàn yên lặng.