Chương 124: Tấn Thành (1)
Giang Tả tiếp nhận, lật xem kiểm tra một chút.
"Cứ điểm Vinh Sinh Minh hư ảo, nhiệm vụ này ở trong cấp Hoàng xem như là khá khó, nhưng đối với cậu mà nói, không phải vấn đề lớn gì, nếu như thật sự có thể điều tra ra tin tức xác thật về cứ điểm Vinh Sinh Minh, với thực lực của cậu cũng có xác suất lớn có thể tiêu diệt.
Lần trước cậu tiêu diệt cứ điểm Vinh Sinh Minh của thành Lâm An, bởi vì không có nhận nhiệm vụ trước, cho nên không có khen thưởng thêm điểm công huân.
Lần này nhận được nhiệm vụ, nếu cậu có thể tiêu diệt cứ điểm Vinh Sinh Minh, coi như là hoàn thành vượt mức, khen thưởng khẳng định không ít."
Đối với thực lực của Thẩm Trường Thanh, Giang Tả cũng có hiểu biết.
Thiên phú của đối phương, xứng với kinh thế hãi tục.
Từ hơn nửa năm trước, đã là cường giả Tiên Thiên nội cương, bây giờ đã trải qua không ít thời gian, nói không chừng đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên ngoại cương cũng không chừng.
Thẩm Trường Thanh nói: "Lúc tôi nhận nhiệm vụ, đã nói rõ."
"Vậy là tốt rồi."
Giang Tả đem trang giấy ghi chép tin tức tư liệu, một lần nữa trả lại.
"Địa điểm chấp hành nhiệm vụ là ở phủ Đại Hoang, nơi đó là biên giới của Đại Tần, Tấn Thành tuy rằng không phải hoàn toàn nằm ở biên giới phủ Đại Hoang, nhưng cũng cực kỳ gần phạm vi biên giới, cậu phải cẩn thận một vài Man tộc."
"Man tộc?"
"Không sai!"
Sắc mặt Giang Tả lạnh lùng, có vẻ như có chán ghét rất lớn đối với chủng tộc này.
"Man tộc là một thế lực ngoài Đại Tần, người nơi đó ăn lông ở lổ, tuy rằng nhìn không khác biệt Nhân tộc, nhưng ở trong mắt chúng ta, bất quá là ngoại tộc man di mà thôi.
Man tộc thường xuyên sẽ xâm nhập cướp bóc tại biên cảnh Đại Tần, khiến cho Đại Tần tổn thất không ít.
Nếu không có có những kiềm chế khác, Đại Tần đã sớm đưa quân lên bắc, tiêu diệt toàn bộ Man tộc."
"Cho nên..."
"Nếu như cậu gặp phải Man tộc tại phủ Đại Hoang, không cần lưu tình, có thể giết liền giết toàn bộ, không nên bởi vì bọn họ nhìn như Nhân tộc, liền lưu tình.
Qua nhiều năm như vậy, số lượng bách tính của Đại Tần chết trong tay của Man tộc không hề ít."
Trên đường phố ngựa xe như nước, ở tầng hai của một tửu lâu, có không ít người đều đang ngồi uống rượu.
Ở vị trí gần cửa sổ, một người thanh niên mặc áo xanh, trên mặt bàn có một ấm nhỏ rượu, ba đĩa đồ nhắm, cùng với một thanhđao, thanh niên nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, một mình uống rượu.
"Phong cảnh của Tấn Thành, có khác biệt rất lớn với phủ Quảng Nguyên và thủ đô."
Thẩm Trường Thanh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nơi này người đến người đi, trang phục trên thân của mỗi người so với những thứ bản thân ngày xưa nhìn thấy, có một chút khác biệt.
Hơn nữa.
Thời tiết của phủ Đại Hoang thiên về khô ráo nóng bức, khiến cho da của người ở đây đều nghiêng về khô vàng, khác với vẻ trắng mịn của địa phương khác.
Đây là ngày đầu tiên hắn đi tới Tấn Thành.
Từ sau khi nhận được nhiệm vụ, Thẩm Trường Thanh liền thu dọn đơn giản một chút, sau đó liền chạy tới phủ Đại Hoang.
Nếu như nói phủ Quảng Nguyên ở gần thủ đô, như vậy phủ Đại Hoang chính là giáp giới với phủ Quảng Nguyên.
Nếu muốn tiến vào phủ Đại Hoang, nhất định phải đi ngang qua phủ Quảng Nguyên mới được.
Vì thế.
Hắn tốn không ít thời gian đi đường.
Hơn nửa tháng, mới xem như là miễn cưỡng đi tới Tấn Thành.
Thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ.
Thẩm Trường Thanh như có như không nhìn về phía một cái bàn khác cách đó không xa.
Hai nam hai nữ.
Nam thì có chút anh tuấn, nhưng không phải là vô cùng xuất chúng, hai người nữ thật ra có vẻ duyên dáng yêu kiều, có chút hấp dẫn sự chú ý.
Bốn người thoạt nhìn không tuổi lớn, từ trên da liền có thể thấy được, không phải dân bản thổ của phủ Đại Hoang.
Đương nhiên.
Phủ Đại Hoang là một phủ lớn, thường xuyên sẽ có người của phủ khác đến, đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
"Hứa Nghĩa, nam, gia nhập Trấn Ma ti vào thời điểm tháng sáu năm ba trăm tám mươi mốt của Đại Tần!"
"Điền Phi Bạch, nam, gia nhập Trấn Ma ti vào thời điểm tháng sáu năm ba trăm tám mươi mốt của Đại Tần!"
"Tương Ngọc, nữ, gia nhập Trấn Ma ti vào thời điểm tháng sáu năm ba trăm tám mươi mốt của Đại Tần!"
"Tiêu Văn, nữ, gia nhập Trấn Ma ti vào thời điểm tháng sáu năm ba trăm tám mươi mốt của Đại Tần!"
Trong đầu Thẩm Trường Thanh, nhớ lại những tin tức bản thân đã đạt được.
Tin tức hắn đạt được không nhiều lắm, dù sao bản thân chỉ là một người giám hộ kiêm chức mà thôi, cần nhiều tin tức cũng không có tác dụng.
Thời gian bây giờ, là tháng sáu năm ba trăm tám mươi ba của Đại Tần.
Rất hiển nhiên.
Mấy người đều đã đến kỳ hạn một năm, mới đi chấp hành nhiệm vụ, mà không phải loại đi làm sớm.
"Bất tri bất giác, mình đi tới thế giới này đã hai năm."
Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên trở nên xúc động.
Hai năm thời gian, trôi qua trong nháy mắt.
Trong khoảng thời gian này, hắn hoặc là chấp hành nhiệm vụ, hoặc chính là khổ tâm tu luyện, căn bản không có làm chuyện dư thừa, cho nên đối với thời gian trôi qua, cũng không có khái niệm quá lớn.
Cho tới bây giờ xem tin tức của mấy người này, Thẩm Trường Thanh mới phát hiện, thì ra mình ở thế giới này, đã vượt qua hai năm.
Hai năm thời gian.
Thay đổi không thể nói là không lớn.
Bản thân mình từ một người không có một chút tu vi trong người, đến bây giờ đã đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong.
Nhìn về hướng đám người Hứa Nghĩa, Thẩm Trường Thanh lại xúc động một phen.
Lúc hắn chấp hành nhiệm vụ sát hạch, cũng không có người làm người giám hộ cho mình, bây giờ bản thân lại đi làm người giám hộ cho bọn họ.
Bất quá.
Nhiệm vụ như vậy nói cho cùng cũng là rất ít.
Có đôi khi, nhiệm vụ sát hạch của Trừ Ma sứ thực tập, đều là độc lập hoàn thành.
Thẩm Trường Thanh hoài nghi, bản thân đạt được nhiệm vụ của thành Lâm An, xác suất rất lớn là do bản thân mình sớm đến cảnh giới Thông Mạch.
Chủ yếu chính là.
Khi đó nhân thủ của Trấn Ma ti đích thật là khẩn trương.
Bây giờ tuy nói yêu tà vẫn hung hăng như trước, nhưng vẫn tốt hơn năm ngoái không ít, không đến mức khiến Trấn Ma ti bị động không thể làm gì.
Chỉ từ một nhiệm vụ, có thể cho bốn người Trừ Ma sứ thực tập cùng nhau hoàn thành, là có thể nhìn ra được.
Ngoại trừ thực lực của yêu tà trong tình báo hơi mạnh mẽ một chút, còn lại chính là chứng minh, Trấn Ma ti hiện tại được bổ sung không ít máu mới.
Nhìn quét đơn giản vài lần, vì tránh cho hoài nghi, Thẩm Trường Thanh dời ánh mắt đi.
Bên kia.
Mấy người Trừ Ma sứ thực tập, cũng đang khe khẽ nói chuyện với nhau.