Chương 172: Yêu tà tập kích (1)
"Vì sao phải nói cho gã, tuy rằng Vĩnh Sinh Minh chúng ta hiện tại tạm thời hợp tác với Man tộc, nhưng cuối cùng không phải một lòng, từ việc gã tiêu diệt Chu gia khiến cho Vạn Hoa Lâu ta bại lộ là có thể nhìn ra được.
Man tộc bên kia, chưa chắc không có ý mượn tay của Đại Tần, suy yếu Vĩnh Sinh Minh ta."
Hồng Y cười nhạt, trong lời nói lộ rõ sát ý.
"Man tộc muốn làm cho thực lực của Vĩnh Sinh Minh ta suy yếu, sao ta không hy vọng Man tộc té ngã một phen, dù sao thì chúng ta vào Vĩnh Sinh Minh, đó là không thuộc về Nhân tộc, càng không thuộc về Man tộc.
Hợp tác thì hợp tác, không có nghĩa là tin tức gì đều phải nói ra.
Nếu như gã có thể sống sót dưới tay của Thẩm Trường Thanh, vậy xem như gã may mắn, bằng không thì, bản thân không may cũng không trách được người khác."
Từ lúc người áo bào đen khiến cho Vạn Hoa Lâu bại lộ, Hồng Y liền rất bất mãn.
Chỉ là thân phận Man tộc của đối phương, khiến ả không thể ra tay.
Hiện tại người áo bào đen công khai đến cửa, tuy rằng trong lời nói có vẻ như rất khách khí, nhưng trong lúc hành động tự nhiên có một vẻ ngạo khí, càng khiến Hồng Y cảm thấy bất mãn.
Yêu nhân của Vĩnh Sinh Minh.
Tính cách bản thân rất quái đản và tàn bạo.
Dù cho hai bên là đồng minh, không thể ra tay với nhau, nhưng nếu có biện pháp, vẫn khiến đối phương trả giá lớn.
Thấy sắc mặt lạnh lùng của Hồng Y, ông già cùng người nam cũng không dám nhiều lời tại vấn đề này.
Một lát sau.
Sắc mặt ông già trở nên phức tạp: "Chúng ta hiện tại muốn ra tay sao?"
Hồng Y nhìn sắc trời, lắc đầu: "Chờ một chút đi, qua mấy canh giờ rồi hãy nói, người của Trấn Ma ti bây giờ vẫn đang ở trong Tấn Thành, với thực lực của các người nếu như gặp phải, chỉ có một con đường chết.
Cho nên lúc ra tay, cảm thấy không đúng, có thể lập tức rút đi.
Nếu như chết ở trong tay hắn, chớ có trách ta không nhắc nhở."
"Cảm ơn đường chủ nhắc nhở!"
Hai người đều cúi đầu trả lời.
Ánh đèn dầu chập chờn, bầu không khí bên trong đại đường nhất thời bình yên lại.
...
Đêm càng khuya, đường phố của Tấn Thành ngoại trừ Hắc Hổ Quân tuần tra, cũng chỉ có phu canh gõ mõ cầm canh.
Cả tòa thành đều dường như lâm vào trong bóng tối, chỉ có một vài nơi, có yếu ớt ánh lửa sáng.
Khác với bên trong thành chính là.
Bây giờ trong doanh trại của Hắc Hổ Quân ở ngoài thành, có rất nhiều cây đuốc được châm lên, xua tan bóng tối xung quanh.
Trong doanh trướng.
Sắc mặt của Sở Định ngưng trọng không gì sánh được, ngồi ở vị trí bên trái của ông ta, chính là tri huyện Niếp Tự.
Ở phía dưới của hai người.
Là một quân lính trên người nhuộm máu, áo giáp sứt mẻ quỳ một gối ở đấy.
"Ngươi nói cái gì, đến tột cùng xảy ra chuyện gì!"
Âm thanh của Sở Định rất lạnh nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.
Người lính kia run rẩy thân thể, dùng âm thanh nghẹn ngào nói: "Khởi, khởi bẩm tướng quân, đêm qua, đêm qua Man tộc đánh bất ngờ thành Ninh Sơn, khổ chiến mấy canh giờ, cuối cùng thành Ninh Sơn bị phá, tướng quân Thôi Nhạc chết trận.
Mười vạn quân canh gác của thành Ninh Sơn, cũng chết trận hơn phân nửa.
Chỉ có một phần nhỏ tàn binh bại trốn, hướng về bên trong phủ Đại Hoang.
Bây giờ Man tộc đưa quân tiến thẳng phủ Đại Hoang, xin mời tướng quân mau chóng làm tốt đề phòng, chớ để bị Man tộc ám toán!"
Ầm! !
Vỗ mạnh một chưởng xuống, tay vịn bằng gỗ nhất thời nát bấy.
Trên mặt Sở Định tràn đầy lửa giận, thấp giọng quát: "Thành Ninh Sơn có mười vạn quân canh gác, trong đó có hai vạn Hắc Hổ Quân, Man tộc có năng lực gì, trong thời gian ngắn chưa đến một đêm, công phá cả tòa thành Ninh Sơn..."
Bị âm thanh rống giận làm sợ đến run lên, đầu của quân lính kia càng cúi thấp hơn.
"Đại quân Man tộc tấn công, hơn mười vạn Man tộc công thành bất kể thương vong, tuy rằng lực lượng phòng vệ trong thành không kém, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản."
Đợi sau khi người này nói xong, âm thanh trong doanh trướng liền yên lặng xuống.
Sở Định vô lực vung tay nói: "Ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi."
"Ty chức xin cáo lui!"
Quân lính giãy dụa đứng dậy từ trên mặt đất, lung lay lắc lư đi ra doanh trướng.
Ở trong doanh trướng.
Ánh nến chập chờn, chiếu rọi sắc mặt âm trầm của Sở Định, cùng với khuôn mặt tái nhợt của Niếp Tự.
"Sở tướng quân, thành Ninh Sơn thật sự bị công phá rồi sao?"
Niếp Tự ngẩng đầu nhìn hướng Sở Định, trên mặt tái nhợt lộ ra vẻ không dám tin tưởng.
Thành Ninh Sơn bị phá!
Đối với ông ta mà nói, là tin dữ kinh thiên không thể nghi ngờ.
Bởi vì thành Ninh Sơn bị phá, liền đại biểu cho Man tộc có năng lực tiến quân thần tốc, như vậy Tấn Thành cũng sẽ lâm vào cảnh giới nguy hiểm.
Sở Định im lặng không nói, hình như không nghe được lời Niếp Tự nói.
Một lúc lâu.
Ông mới thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhìn thẳng Niếp Tự.
"Thật ra từ trước khi hắn đến đây, thành Ninh Sơn đã có khoái mã đưa tin, cho nên..."
"Niếp đại nhân, làm tốt chuẩn bị nghênh tiếp chiến tranh đi!"
Làm tốt chuẩn bị chiến tranh!
Niếp Tự nắm chặt nắm tay thu trong ống tay áo.
Ông có thể tưởng tượng, nếu như Man tộc đưa quân tiến thẳng vào phủ Đại Hoang, Tấn Thành sẽ rơi vào cục diện như thế nào.
Phẫn nộ qua đi.
Niếp Tự cũng bình tĩnh lại: "Việc này triều đình vì sao vẫn không có tin tức, liền ngay cả Man tộc công phá thành Ninh Sơn, chúng ta mới hậu tri hậu giác."
"Niếp đại nhân chỉ sợ còn chưa biết, từ hai ngày trước, yêu tà tấn công phủ Đại Hoang với quy mô lớn, không ít địa phương đều có quỷ quái cấp Sát hiện thân, gây ra tai hoạ với quy mô không nhỏ.
Lực lượng của triều đình với phủ Đại Hoang, phần lớn đều đang trấn áp yêu tà.
Tam đại Trấn Ma ti, cường giả cũng ra hết, cuối cùng mới khiến Man tộc có thể thừa cơ..."
Thần sắc của Sở Định trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, nói ra những lời khiến sắc mặt Niếp Tự lại biến đổi
Nói thật.
Mấy tin tức này, ông ta căn bản không có đạt được.
Nếu không phải Sở Định nói ra, Niếp Tự đều không rõ ràng, thì ra thế cục của phủ Đại Hoang đã lâm vào trạng thái hỗn loạn như vậy.
Một lát sau.
Linh quang chợt hiện trong đầu Niếp Tự, mặc dù vẫn còn biến sắc.
"Yêu tà tiến công quy mô lớn, Man tộc cũng đúng lúc tấn công quy mô lớn, chẳng lẽ hai bên có liên quan!"
Ông nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
Đó chính là Man tộc có phải đã hợp tác với yêu tà hay không.
Nếu đúng là như vậy, vậy vấn đề đã rất nghiêm trọng.
Dù sao một thế lực yêu tà đơn độc, đã đủ để Đại Tần sứt đầu mẻ trán, Man tộc trong ngày thường cũng là một tai hoạ ngầm không nhỏ, chỉ là so sánh với uy hiếp của yêu tà lại không có lớn như vậy.