Chương 187: Tông Sư trung kỳ (2)
Mỗi người đều có bí mật của mình.
Nếu như tùy ý để triều đình điều tra, chẳng khác nào làm bại lộ bí mật của bản thân.
Cho nên.
Một lần hai lần còn tốt.
Nếu muốn lục soát thường xuyên, không nói tiêu hao nhân lực lực vật, chỉ là phương diện dân tâm đã không thể ổn định.
Nếu như không phải có yêu tà tập kích nha môn, theo người của Vĩnh Sinh Minh xem ra, Hắc Hổ Quân chưa chắc sẽ hạ quyết tâm lục soát toàn thành.
Nhưng mà.
Hiện tại suy nghĩ chuyện này, đã là quá muộn.
Việc bọn họ có thể làm, chính là trước khi bản thân bị bại lộ, làm sao rút đi thì có vẻ thực tế hơn.
"Nếu như chúng ta rút đi, như vậy Tấn Thành chỉ sợ không loạn được." Ông già nhíu mày.
"Không loạn được thì không loạn, với thực lực của Man tộc chẳng lẽ không công phá được Tấn Thành nho nhỏ, nhiều nhất chính là tốn hao nhiều nhân lực hơn một chút mà thôi, lui một bước mà nói, nếu như Man tộc ngay cả Tấn Thành đều không có cách nào công phá, có tư cách gì tiến quân vào Trung Nguyên.
Nếu là như vậy, Man tộc cũng không có tư cách hợp tác với Vĩnh Sinh Minh ta."
Hồng Y cười nhạt.
Không đến vạn bất đắc dĩ, ả cũng không muốn rút đi khỏi Tấn Thành.
Trước đó Man tộc cho ra hứa hẹn, khiến vị đường chủ của Vĩnh Sinh Minh rất là động tâm.
Đáng tiếc.
Hiện tại cục diện bị đối phương phá hủy, lại muốn làm loạn Tấn Thành đã là không có khả năng, việc duy nhất có thể làm chính là rút khỏi Tấn Thành, bằng không rơi vào vòng vây của Hắc Hổ Quân, đám người mình rất có khả năng bị diệt toàn bộ.
Dù sao lại nói như thế nào.
Hồng Y cũng không có nắm chắc, có thể chống lại mấy ngàn quân tinh nhuệ của Hắc Hổ Quân.
Nghe nói như thế.
Người nam cùng ông già đều không lên tiếng.
Sau đó.
Hồng Y nói tiếp: "Các ngươi đi ra tìm hiểu tình huống một chút, nhìn xem Hắc Hổ Quân bố trí như thế nào, chúng ta sẽ tìm cơ hội rút đi, Tấn Thành hiện tại đã không thể tiếp tục ở được nữa."
"Người của Man tộc, không thông báo sao?"
"Để gã đi chết đi!"
Hồng Y lắc đầu, trong mắt lộ ra sát ý.
Người của Man tộc trong mắt ả, chết không đáng tiếc.
Nếu không phải hai bên có quan hệ hợp tác, bản thân mình hiện tại liền đi qua, đem đầu của Man tộc vặn xuống.
...
Trong thành.
Dù cho đến đêm khuya, cũng vẫn là ánh lửa rực sáng như trước.
Tất cả quân tinh nhuệ của Hắc Hổ Quân, hầu như là năm bước một trạm canh gác, đem mỗi một con phố, cùng với những nơi đã lục soát, đặt vào phạm vi phong tỏa.
Về phần bách tính trong thành.
Theo lời hiệu triệu của nha môn cùng với tác dụng của lệnh cấm đi lại ban đêm dưới, đều ở trong nhà của mình không đi ra.
Đám nhân sĩ giang hồ ban ngày lục soát, lúc này đều là phối hợp Hắc Hổ Quân, từng bước khóa chặt phạm vi lục soát.
"Khu vực còn lại chưa được tìm kiếm của Tấn Thành bây giờ, chỉ còn lại có ba nơi."
Trong nơi đóng quân của Hắc Hổ Quân, Trọng Trì hoàn toàn thay đổi khuôn mặt, đi tới giữa mở ra mấy tấm bản đồ trên bản.
Đó là bản đồ phân bố vị trí của Tấn Thành.
Loại bản đồ này, bình thường đều được nắm giữ trong tay của nha môn.
Niếp Tự nói: "Nếu như yêu tà vẫn còn ở trong Tấn Thành, như vậy chính là đang lẩn trổn ở ba nơi này, không biết Thiên Sát Vệ hiện tại có tin tức gì?"
"Căn cứ tin tức của Thiên Sát Vệ, ở đây cùng ở đây, hẳn đều có giấu yêu tà."
Trọng Trì cường điệu nhấn mạnh hai vị trí.
Một điểm ở thành bắc, một điểm ở thành tây.
Đám người Thẩm Trường Thanh, cũng đem ánh mắt rơi vào hai vòng tròn mặt kia.
Ngay sau đó.
Trọng Trì nói: "Trải qua sự điều tra của Thiên Sát Vệ chúng tôi, trên cơ bản có thể khẳng định, thế lực yêu tà trong Tấn Thành hiện nay, ngoại trừ Vĩnh Sinh Minh, bên còn lại là đến từ Man tộc, hơn nữa có xác suất rất lớn chính là tư tế của Man tộc."
"Tư tế của Man tộc?"
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh hiện ra vẻ nghi hoặc.
Tư tế của Man tộc.
Hắn là lần đầu tiên nghe nói.
Trọng Trì kiên trì giải thích: "Tư tế của Man tộc, là một nhóm cường giả nắm giữ lực lượng thần bí trong Man tộc, cùng loại với Trấn Ma ti của Đại Tần, nhưng khác nhau chính là, thủ đoạn của những tư tế Man tộc này cực kỳ thần bí, càng có thể điều khiển một vài yêu tà.
Yêu tà tập kích nha môn đêm qua, với tình báo của Thiên Sát Vệ mà xem, chính là do tư tế của Man tộc thúc giục.
Man tộc đã sớm có tâm tư đánh phủ Đại Hoang, đó là phái cường giả lẻn vào Tấn Thành, chỉ vì suy yếu lực lượng trong thành.
Nếu như đêm qua Niếp đại nhân chết ở trong tay yêu tà, như vậy Tấn Thành hôm nay, chỉ sợ là sẽ đại loạn."
Nghe vậy.
Thẩm Trường Thanh đối với tư tế của Man tộc, cũng có một vài kiến thức cơ bản.
Rất hiển nhiên.
Tư tế thật ra không khác biệt võ giả lắm, nhưng khác nhau chính là, tư tế có thể điều khiển yêu tà, ở trình độ nhất định khác với võ giả, trái lại càng như là yêu nhân.
Bên kia.
Trọng Trì sau khi giải thích cái gì là tư tế của Man tộc, ông ta dừng một chút rồi nói tiếp.
"Từ tin tức của Thiên Sát Vệ mà xem, tư tế của Man tộc không chỉ xuất hiện tại khu vực Tấn Thành, những nơi khác đều có dấu vết của tư tế Man tộc, bây giờ Man tộc cùng Vĩnh Sinh Minh hợp tác đã không phải là bí mật lớn nữa.
Man tộc công phá thành trì, có bách tính bị bắt giữ, một phần được hiến tế cho Vĩnh Sinh Minh."
Dứt lời.
Bầu không khí nơi này nhất thời trở nên yên tĩnh.
Một luồng sát ý như có như không, đang quanh quẩn không tiêu tan.
Sắc mặt của Sở Định âm trầm như nước, âm thanh nói chuyện cũng trở nên lạnh giá.
"Thiên Sát Vệ đã chiếm được tin tức gì sao?"
"Hai ngày trước, Man tộc công phá cửa ngõ phủ Đại Hoang không nói, càng công phá ba thành, nhiều bách tính lưu lạc khấp nơi, nhưng nhưng có một phần bách tính rơi vào trong tay của Man tộc, trong đó có hơn mười vạn bách tính được hiến tế cho Vĩnh Sinh Minh..."
Trọng Trì nói đến đây, cũng im miệng không nói.
Nhưng ông ta dù cho không nói, những người khác cũng có thể rõ ràng, bách tính hiến tế cho Vĩnh Sinh Minh, đến tột cùng sẽ có kết quả như thế nào.
"Man tộc đáng chết!"
"Vĩnh Sinh Minh cũng đáng chết!"
Sở Định vỗ mạnh một chưởng, tay vịn nhất thời vỡ nát, sắc mặt giận đến tím tái.
Lúc này.
Trên mặt Niếp Tự cũng hiện ra vẻ tức giận, nhưng so với Sở Định mà nói, ông ta coi như là tương đối kiểm chế được.